Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1278: Pháp tắc luân hồi (2)

Bây giờ chỗ ở thay đổi khí tượng, ăn uống thay đổi thân thể. Hắn mặc một bộ áo bào màu tím thêu đầy hình đồng tiền vàng, để hai chòm râu trông có vẻ vô cùng uy nghiêm.
- Tất nhiên rồi...
Trên gương mặt Trác Nhất Phàm đầy vẻ tươi cười. Sau khi hắn tiễn Nghiêm Giáp rời đi, nhìn bóng đêm tối tăm lại bỗng nhiên thở dài.
Hắn là hiệp khách nổi danh ở Thục Trung, chút công phu mèo cào của Nghiêm Giáp căn bản không lọt vào mắt hắn. Tất cả hành vi của hắn bây giờ đều có ẩn ý khác.
Năm đó, hắn nghĩ sai làm mọi chuyện hỏng hết, bỏ lỡ tiên duyên. Khi hắn nhìn thấy Thôi Phi Phi tu luyện tiên pháp, không bao lâu lại có thể thi triển các loại thuật pháp kỳ diệu, võ công còn tiến bộ rất nhanh, phóng người một cái đã vượt qua hơn mười trượng, còn dễ dàng vượt qua cực hạn chín trượng chín trong thần thoại võ lâm, lại có rất nhiều thần thông biến hóa, vô cùng thần diệu, hắn quả thật hối hận vô cùng.
Hết lần này tới lần khác, Thôi Phi Phi bởi vì cấm chế nên không có cách nào nói ra tường tận công pháp, trái lại khiến Trác Nhất Phàm cho rằng nàng cố ý giấu giếm, trong lúc tức giận đã một mình trốn đi tìm kiếm tiên duyên.
Thế nhưng mấy năm trôi qua, hắn cuối cùng cũng biết thế gian này rất hiếm tiên duyên. Cho dù hắn đã mấy lần gặp được Kiếm Hiệp, người ta cũng chướng mắt hắn, càng không cần phải nói tới chuyện truyền thụ công pháp.
Mãi đến lúc này, Trác Nhất Phàm mới hiểu mình bỏ qua nhiều cơ duyên lớn ở Lão Nha Quan. Mỗi ngày, hắn quả thật đều khổ sở giống như bị ngũ độc cắn tâm vậy.
Trong lòng hắn cũng tồn tại ý định ngu ngốc, hắn nghĩ nếu Phương Tịch xuất thân từ Thượng Dung Phủ, hắn lại tới đây tìm hiểu. Hắn còn thật sự tìm được Nghiêm Giáp và đám thủ hạ ngày xưa.
Lúc này lấy lễ kết giao, dĩ nhiên là muốn chờ đợi sau khi có thời cơ chín muồi, sẽ xúi đám người cũ như Nghiêm Giáp đi tới Thanh Hòa Sơn cầu tiên duyên, mình cũng có thể lẩn vào trong đó. Lần này, bất kể Phương Tịch kia nói gì, hắn đều sẽ lập tức đáp ứng!
Chẳng qua kế hoạch này rất có khả năng chính là hoa trong gương, trăng trong nước.
Trác Nhất Phàm cũng biết điều đó. Hắn không khỏi âm thầm tiếc nuối vì số phận của mình quá kém.
Tuy mình đã mấy lần nhìn thấy tiên nhân, lại chung quy không cầu được tiên duyên.
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rền, phía đông của thành có ánh sáng kỳ lạ lóe lên.
Cho dù những người khác nhìn thấy, phần lớn bọn họ đều tưởng đó là lưu tinh.
Nhưng Trác Nhất Phàm giao tiếp với rất nhiều Kiếm Tiên Kiếm Hiệp, hắn lập tức có suy nghĩ khác:
“Điều này... Giống như là tiếng kiếm độn...”
Hắn tìm tới chỗ không người, sau đó lập tức thi triển khinh công nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà, tiếp theo chạy về phía chỗ có tiếng kiếm độn kia.
Không bao lâu, hắn nhìn thấy được một kiếm khách mặc trang phục màu trắng, vạt áo dính máu đang ngã ở một nơi hoang vắng.
Trong mắt Trác Nhất Phàm lập tức lộ vẻ do dự...
- A!
Bành Hi Phạm quát to một tiếng và mở hai mắt ra.
- Tiên trưởng đã tỉnh dậy rồi sao?
Trác Nhất Phàm vội vàng bước tới gần, trên mặt lộ vẻ vui mừng:
- Ta đã băng bó những vết thương bên ngoài của tiên trưởng, lại cho tiên trưởng dùng linh đan bảo toàn tính mạng gia truyền Tuyết Liên Ngọc Thiềm Hoàn. Tiên trưởng cảm giác thế nào?
Bành Hi Phạm lặng lẽ vận công, chỉ cảm thấy mấy chỗ chân khí bị tắc nghẽn đã có chuyển biến tốt, vẻ mặt không khỏi dịu xuống, tiếp theo nhìn về phía Trác Nhất Phàm.
Trác Nhất Phàm không quen biết hắn nhưng hắn lại nhận ra đối phương. Đây là con cá lọt lưới trong đại hội võ lâm trước đây. Về sau, hắn mạo hiểm trở về giúp đỡ người khác, được đánh giá là một người trung gan nghĩa đảm.
- Ta... đã đỡ hơn nhiều rồi.
- Tiên trưởng dùng cái gì đến đây vậy?
Trác Nhất Phàm lại hỏi một câu.
Bành Hi Phạm nghĩ đến chuyện gì đó, trên gương mặt tái mét:
- Thật hay cho Thục Sơn, thật hay cho Tân Hồng Vân... Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Vị trí sư môn của hắn chỉ là Bàng Môn, kém xa Thục Sơn.
Gần đây, đệ tử đời thứ hai của Thục Sơn Phái đi lại trong thiên hạ, trừng phạt cái ác nêu cao cái thiện. Cho dù là các giáo phái lớn của Bàng Môn như Mai Sơn, Trúc Sơn, một khi có đệ tử làm xằng làm bậy, bị bắt đều sẽ bị trừng trị tới mặt xám mày tro.
Bành Hi Phạm vốn còn âm thầm vỗ tay khen ngợi. Kết quả sư môn bất hạnh lại xuất hiện một tên nghịch đồ. Trong lúc hắn làm chuyện ác đã bị Tân Hồng Vân gặp phải, một kiếm kết liễu.
Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi. Nhưng nữ tử này thế mà còn tới cửa bắt nạt. Một vị sư thúc chẳng qua tính tình hơi nóng nảy, muốn mượn đại trận cho nữ tử này một bài học. Không ngờ đối phương lại lấy ra pháp bảo hung hăng phá trận, dùng một kiếm giết chết sư thúc!
Sư môn của Bành Hi Phạm tất nhiên không thể nhẫn nhịn được nữa, bọn họ đã cùng công kích... Sau đó, bọn họ bị Tân Hồng Vân đâm cho một kiếm, giết chết tới bảy tám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận