Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 170: Nhập môn Trường Sinh Thuật

Đông qua xuân đến, vạn vật sinh sôi.

Bên trong động đá vôi dưới mặt đất.

Một viên dạ minh châu cung cấp ánh sáng.

Ở trung tâm, thần sắc Phương Tịch ngưng trọng, lấy hạt linh chủng đã nhiều lần tẩy luyện ra.

Hạt linh chủng này đến từ Yêu Ma Thụ, trải qua nhiều lầy dùng pháp môn Trường Sinh Thuật tẩy luyện nó đã gần như cùng một thể với hắn.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được cảm xúc vui sướng khi sắp nẩy mầm của nó.

"Chuẩn bị nhiều như vậy..."

"Trải qua thời gian dài dằng dặc chờ đợi..."

"Bắt đầu đi!"

Phương Tịch cảm khái, vùi sau linh chủng vào trong lòng đất, tiếp theo hai tay hắn kháp quyết, pháp lực tuông ra: "Trường sinh có lệnh, linh thực nảy sinh, nhanh! !"

Trong lòng đất, linh chủ xám xịt chợt như ác ma tham lam điên cuồng thôn phệ pháp lực của Phương Tịch, khiến trán hắn đổ mồ hôi lạnh.

Ngay lúc Phương Tịch cho rằng hạt linh chủng này muốn hút khô pháp lực của hắn, chợt trong linh chủng mới truyền ra cảm xúc đã thỏa mãn.

Lạch cạch!

Một mầm non phá vỡ lớp vỏ ngoài, đẩy đất lên rồi hóa thành một cây non cao chưa đến hai thốn.

Nhìn kỹ cây non này cũng giống với Yêu Ma Thụ ở Thành Hắc Thạch vài phần, như cây cây đa màu đen.

"Bản mệnh linh thực, thành!"

Phương Tịch có thể cảm nhận được linh thực này hòa thành một thể với mình, theo đối phương sinh trưởng có từng tia tinh hoa thảo mộc bị rút ra khỏi đại địa, truyền vào trong cơ thể mình từ đó hình thành loại liên hệ huyền diệu nào đó.

Mối liên hệ này sẽ dựa vào khoảng cách của hắn và bản mệnh linh thực, cách càng xa thì sẽ càng yếu ớt đến cuối cùng sẽ đứt mất.

Đây cũng là nguyên nhân mà tu sĩ khi tu luyện Trường Sinh Thuật không thể rời xa bản mệnh linh thực của mình.

"Loại cảm giác này... Thật sự là kỳ diệu."

Ở thời khắc này, Phương Tịch có thể cảm nhận được dường như mình đã hóa thân thành thực vật trong đầu chợt xuất hiện rất nhiều cảm ngộ.

Như là một gốc cổ thụ đã trải qua biến hóa bốn mùa, ngày qua ngày, năm qua năm...

"Nhanh!"

Hắn truy tìm lấy loại trực giác nào đó trong cõi u minh rồi niệm chú kháp quyết.

Ầm!

Cách đó không xa chợt có mấy gai gỗ bén nhọn sinh ra.

Gai gỗ này tỏa ra quang trạch như tinh thiết, thậm chí ở ngoài rìa có gai ngược, lực sát thương vô cùng khủng bố.

Đây là Địa Thứ Thuật!

Sau khi đạt đến Luyện Khí tầng năm, Phương Tịch vẫn luôn nghiên cứu pháp thuật, lúc này lại chợt dung hội quán thông.

Không những dung hội quán thông mà còn thi triển ra, dường như uy lực cũng có gia tăng.

"Thậm chí ta có cảm giác... Đối với Triền Nhiễu Thuật cũng có rất nhiều cảm ngộ mới."

Đôi mắt Phương Tịch tỏa sáng: "Không ngờ Trường Sinh Thuật lại còn có lợi ích như vậy? Không... Có lẽ mấu chốt là ở trên Yêu Ma Thụ!"

Ma ở Đại Lương thế giới đến tu tiên giới lại hấp thụ linh khí để trưởng thành.

Bản thân Phương Tịch cũng không biết, Yêu Ma Thụ này cuối cùng sẽ phát triển thành hình dáng ra sao?

"Nhưng mà nhìn tốc độ phát triển này... Có lẽ không đến mức để ta chờ đến chết già?"

Ngón tay của hắn vuốt nhẹ cây non, khắp khuôn mặt đều là sự thỏa mãn và mừng rỡ, trên người thì lại có thêm một loại khí chất đạm bạc xuất trần nhưng lại vui vẻ phồn vinh.

"Sau này gọi ngươi là gì đây? Vạn Cổ Trường Thanh Thụ? Trường Sinh Thụ?"

Lúc Phương Tịch đang suy nghĩ, chợt vẻ mặt của hắn biến đổi.

Thông qua liên hệ của hắn và bản mệnh linh thực, hắn có thể cảm nhận được linh thực đang phát ra khát vọng với thứ gì đó trên người hắn.

Không, không phải trên người hắn mà là ở trong túi trữ vật.

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi lấy ra hai hạt linh chủng xám xịt.

Sau khi nhìn thấy linh chủng, bản mệnh linh thực lập tức trở nên vui mừng phấn khởi, tỏa ra cảm xúc cực kỳ khát vọng.

"Hoặc không làm, nếu làm thì phải làm tốt nhất."

Phương Tịch thì thào rồi đưa hạt giống đến bên cạnh Yêu Ma Thụ.

Sau một khắc.

Sàn sạt! Sàn sạt!

Mặt đất bên cạnh cây non nứt ra, từng rễ cây như xúc tua hiện lên bắt lấy hai hạt linh chủng này.

Tiếp theo... Đâm vào, dường như nó đang hấp thu chất dinh dưỡng bên trong.

Đồng căn tương tàn!

Dường như trong mầm móng Yêu Ma Thụ đã có thiên tính tàn nhẫn.

Nhận được sự kích thích này, hình thể của bản mệnh linh thực bắt đầu phát triển nhanh chóng.

Ba tấc, bốn tấc, một thước...

Trong nháy mắt, nó đã cao hơn ba thước, hóa thành một cây linh thụ vỏ đen nhánh, cành lá rậm rạp.

Từng sợi rễ phụ từ trên tán cây xanh rủ xuống... Để lộ ra sự khát vọng với huyết nhục!

"Trở về!"

Đôi mắt Phương Tịch chợt phát lạnh, phát ra mệnh lệnh.

Tất cả rể phụ và dây leo đều cuộn lại, Yêu Ma Thụ lay động phát ra cảm xúc ủy khuất, phảng phất đang nói: "Ta đói..."

"Thông phệ huynh đệ để tẩm bổ... Còn có khát vọng đối với huyết nhục!"

"Ngươi vẫn nên tiếp tục gọi là Yêu Ma Thụ đi!"

"Sau này nếu không có mệnh lệnh của ta không được phép công kích những vật sống khác!"

Phương Tịch phát ra mệnh lệnh.

Dùng Trường Sinh Thuật làm khế, hắn và Yêu Ma Thụ đã thật sự hợp thành một thể, linh thực này là một bộ phận kéo dài của hắn.

Bởi vậy hắn muốn truyền đạt mệnh lệnh gì cũng chỉ là một ý niệm trong đầu.

Cùng lúc đó hắn cũng xác nhận được một điểm.

Biểu hiện Yêu Ma Thụ này đúng là cùng loại với tà vật... Tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện, nếu không thì mình sẽ trở thành ma tu mà ai cũng muốn đánh!

"Hi vọng ngươi có thể ra sức một chút, nhanh chóng lớn lên, để ít nhất ta cũng tu thành Thanh Mộc Linh Thể..."

"Đến, ăn thịt!"

Phương Tịch xách theo hai thùng thịt Thái Tuế lớn đến dưới gốc của Yêu Ma Thụ.

Sưu sưu!

Từng sợi rễ phụ rủ xuống đâm vào trong thịt Thái Tuế, dường như nó đang mút gì đó.

Một lát sau, từng khối thịt Thái Tuế hóa thành tro bụi tiêu tán.

Mà dường như Yêu Ma Thụ... Đã cao lớn hơn một chút?

"Quả nhiên... Tốc độ phát triển của Yêu Ma Thụ thật sự vô cùng kinh người."

Đôi mắt Phương Tịch lóe sáng.

Suy đoán của hắn không sai.

Đồng thời nhìn hai hạt linh chủng đã mất đi sinh cơ, Phương Tịch cũng hơi tiếc nuối.

Nếu cây non này có thể thôn phệ bản thể Yêu Ma Thụ trong Thành Hắc Thạch, vậy thì trong nháy mắt sẽ phát triển đến tình trạng gì?

Chỉ sợ Ất Mộc Pháp Thân mình cũng có thể thành trong khoảnh khắc chứ?

Chỉ là với thực lực hiện tại của mình, chọc vào Yêu Ma Thụ kia... Là chủ động đưa đồ ăn đến tận cửa thì đúng hơn.

...

Mấy ngày sau.

Trong hầm rượu.

Phương Tịch dựa theo Tửu Thần Phổ phối trộn, mang từng vò linh tửu dùng Xích Huyết Linh Mễ làm chủ tài niêm phong kỹ rồi chôn sâu vào trong hầm.

Ở trong đó còn có vài vò là tửu phương mà hắn đã lục lọi ra được ở phường thị Thanh Trúc.

Mặc dù với ánh mắt hiện tại của hắn thì nó thật sự hơi đơn sơ nhưng cũng xem như là loại kỷ niệm nào đó.

Sau khi làm xong những việc này, Phương Tịch đi cho cá ăn, sau đó là đi đến linh điền bắt đầu gieo Xích Huyết Linh Mễ.

Lúc trước hắn đo đạc Phỉ Thúy Nhai thật ra còn có suy nghĩ đặt nền móng để sau này còn khai khẩn linh điền.

Lúc này hắn đã xem trọng hai chỗ, chuẩn bị lại khai khẩn thêm vài mẫu linh điền.

Lúc Phương Tịch di chuyển hắn có thể cảm nhận được liên hệ với Yêu Ma Thụ như sợi rể trong đại địa không ngừng kéo dài.

Cây này như một phân thân của hắn, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc nó đều đang hấp thu tinh hoa thảo mộc quán chú vào cơ thể hắn, song phương hình thành loại quan hệ Tuần Hoàn Chu Thiên nào đó.

Phương Tịch rời khỏi Tiểu Vân Vũ Trận, dùng bước chân để đo mặt đất.

Ba dặm, bốn dặm...

Sau khi ra khỏi năm, sáu dặm, loại Tuần Hoàn Chu Thiên này trở nên như có như không, để Phương Tịch biết được nếu đi thêm bước nữa thì Trường Sinh Thuật của hắn chắc chắn sẽ thất bại.

"Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Trường Sinh Thuật, không thể rời khỏi bản mệnh linh thực quá xa... Thậm chí ta cũng không thể xuyên không?"

"Nhưng mà ta nhớ là Thủy tổ Yêu Ma Thụ ở trong Thành Hắc Thạch có năng lực di động... Nếu vậy sẽ rất rắc rối."

"Đây ngược lại là một ý nghĩ không tồi, ít nhất cũng không đến mực bị vây chết một chỗ."

Phương Tịch quay người trở về, nhứ có ý tưởng gì đó.

"Phương đạo hữu!"

Lúc này, có bóng người bước đến, thế mà là ngọc thụ lâm phong Phong Mãn Lâu!

"Phong đạo hữu!"

Phương Tịch chắp tay: "Có chuyện gì sao?"

Mặt mũi Phong Mãn Lâu tràn đầy vẻ gian nan vất vả, trên mặt lại mang theo một sự đau thương: "Ta vừa nhận được tin tức mới, Mạc gia lão tổ... Đã tọa hóa!"

"Cái gì?"

Phương Tịch tỏ ra giật mình, nhưng trong lòng hắn thì thầm cảm thán, một địch nhân của mình đã chết.

Mạc gia lão tổ vốn có thể sống tốt được mấy năm nữa nhưng sau khi bị hắn đánh tổn thương, hao tổn rất nhiều nguyên khí đương nhiên sẽ giảm thọ.

Mặc dù cực hạn tuổi thọ của tu tiên giả Luyện Khí kỳ là 120 năm, cũng chính là khoảng một trăm hai mươi tuổi, nhưng người có thể sống đến tuổi này cực kỳ ít, bởi vì kiểu gì thì tu sĩ cũng đấu pháp, kiểu gì cũng sẽ thụ thương, vậy thì sẽ hao tổn nhiều nguyên khí, bất lợi với thọ nguyên.

Trừ phi tu sĩ khác tu luyện công pháp thuộc tính mộc, lại giỏi về dưỡng sinh thì đại khái mới có thể sống lâu hơn tu sĩ khác một chút.

"Tại phải vội về để chịu ta, Phương đạo hữu?"

Phong Mãn Lâu hỏi thủ một câu.

"Tại hạ không quen với Mạc gia thì miễn đi..." Phương Tịch lăn tăn cự tuyệt.

"Ai..."

Phong Mãn Lâu cũng không ép buộc chỉ thở dài rồi rời khỏi.

Hắn nhớ đến Mạc Thanh Ngọc, tên kia lúc trước ỷ vào gia thế nên kiêu ngạo, luôn luôn ngang ngược càn rỡ, cừu gia không ít.

Lần này sau khi Mạc gia lão tổ ngã xuống e là địa vị của gã cũng phải rớt xuống ngàn trượng.

Đến lúc đó, còn không biết sẽ có bao nhiêu người muốn bỏ đá xuống giếng.

...

Động đá vôi dưới mặt đất.

Phương Tịch nhìn Yêu Ma Thụ cao khoảng một trượng, hơi xúc động: "Thế gian này... Sẽ không có nhân vật trường sinh bất tử sao?"

Hôm nay Mạc gia lão tổ chết, chắc hẳn Phong gia cũng không xa, ngược lại khiến Phương Tịch hơi cảm khái.

Theo thường lệ hắn cắt một khối thịt Thái Tuế lớn để Yêu Ma Thụ ăn như gió cuốn.

Sau khi cho cây nhỏ ăn no, Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới tàng cây, vận chuyển Trường Sinh Thuật hấp thu tinh hoa thảo mộc để tôi luyện hậu thiên linh thể của bản thân.

Đây là công phu mài nước, dù là Thanh Mộc Linh Thể cấp thấp nhất cũng phải trăm năm mới thành được.

Hơn nữa đối với linh thực và linh mạch cũng yêu cầu khá cao.

Cũng chỉ có Phương Tịch mở ra được lối đi riêng, tìm được linh căn Yêu Ma Thụ kỳ dị này mới xem như vòng qua được cửa ải.

Lúc này, nương theo hắn tu luyện trên tán cây của Yêu Ma Thụ có một sợi rễ phụ rủ xuống đâm vào lưng của Phương Tịch.

"A? Đây là..."

Phương Tịch mở mắt ra, thấy cảnh này xém chút tưởng rằng mình lại xuyên không, biến thành lão nhân cao tuổi bị bệnh đau mắt đỏ tên là Đoàn Phiến...

Nhưng một khắc sau, hắn thơ ra một hơi dài sảng khoái.

Huyết khí!

Một cỗ huyết khí tinh thuần vô cùng theo rễ phụ của Yêu Ma Thụ rót vào trong cơ thể của hắn.

Phương Tịch nhìn hai tay của mình, chợt cảm thấy toàn thân như tràn ngập sức sống, thậm chí dường như khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong mười bảy, mười tám tuổi.

"Yêu Ma Thụ hấp thu tinh hoa huyết nhục, sau đó trả lại sao?"

"Trong Trường Sinh Thuật hình như cũng không có mô tả chuyện này? Chẳng lẽ là tình huống đặc biệt của Yêu Ma Thụ hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận