Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1263: Một Kiếm Phân Ngày Đêm (1)

Đại đệ tử Phái Hoa Sơn Nhạc Hồ Trung vốn ở ngoài cửa hộ pháp, lúc này đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo vẻ vui mừng.
- Chỉ là liên lụy Trung ca đấu kiếm chịu thua, mất hết mặt mũi...
Phù muội đứng dậy, xán lạn nở nụ cười.
- Chỉ là một trận đấu kiếm mà thôi, vốn không phân sinh tử, không có ý nghĩa gì...
Nhạc Hồ Trung nhìn Phù muội, trên mặt nổi lên ngạo sắc:
- Mặc dù kiếm thuật của Thần Mộc Đảo không tệ, nhưng chung quy rơi vào Bàng môn, đồng thời pháp môn của Thần Mộc lão nhân có thiếu sót, cả đời đi không ra Nguyên Từ Tĩnh, Đoan Mộc Long thì lại làm sao? Ta sẽ ở cảnh giới Nguyên Thần chờ hắn... Hừ, chỉ sợ cho dù hắn mượn địa lợi thành tựu Nguyên Thần, cũng giống như sư phụ hắn, một thân lực lượng nguyên từ bị Nguyên Từ Tĩnh hấp dẫn, cuối cùng không thoát ly được, một khi mạnh mẽ rời đi, sẽ làm Thần Mộc Đảo lật úp, phạm vi mười vạn dặm từ trường hỗn loạn, không biết tạo ra bao nhiêu sát nghiệp!
- Công pháp Thần Mộc Đảo nhất mạch, lại có mầm họa lớn như thế?
Phù muội kinh hãi:
- Trung ca làm sao biết?
- Tự nhiên là sư phụ nói cho ta.
Nhạc Hồ Trung cười nói:
- Không nên nhìn những Bàng môn tả đạo kia tu luyện pháp lực nhất thời cao cường, nhưng lại phải ứng kiếp, kém xa Huyền môn chính tông chúng ta tiêu dao tự tại, cuối cùng còn có thể phi thăng Thiên giới, không tai không kiếp!
- Không sai, chính là đạo lý này, tuy bây giờ ta mới luyện thành nội đan, tiến vào Kiếm Tiên cảnh, nhưng những Bàng môn này... Bất quá là gà đất chó sành.
Phù muội khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, một cơn sóng lớn đánh tới, bảo thuyền lay động kịch liệt.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhạc Hồ Trung tung kiếm bay lên giữa không trung, bố trí cấm chế cố định bảo thuyền, sau đó nhìn thấy phương xa, trong đại dương có vô số làn sóng đánh tới.
Cho dù lượng lớn bảo thuyền được xích sắt kết nối, giống như một hòn đảo nhỏ, nhưng ở trước mặt thiên uy kia, vẫn có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nước chảy bèo trôi...
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, phương xa lại có tiếng sấm rền truyền đến, ánh sáng năm màu kích xạ, ở trong trời đêm trở nên cực kỳ chói mắt.
- Này không phải thiên lôi, mà là Lôi pháp của tu sĩ.
Nhạc Hồ Trung nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi lẫm liệt:
- Thần lôi cỡ này, một đạo ta cũng không chịu nổi... Phương xa đấu kiếm, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Nghĩ đến trước đó ăn nói ngông cuồng, thần sắc hắn không khỏi xấu hổ.
- Pháp lực này… Từng đạo lưu quang bắn nhanh lên, người cầm đầu là Đoan Mộc Long.
Hắn nhìn sóng biển vô tận, vẻ mặt chấn động:
- Tuyệt đối là cấp bậc Nguyên Thần, không biết là hai vị Tán Tiên nào giao thủ? Không... uy thế cỡ này chỉ sợ không kém sư phụ bao nhiêu.
Xa xa, một đạo kiếm quang mông lung cùng bích câu tàn nhẫn giao đấu, nhấc lên vô số bão táp... Bỗng nhiên phát ra tiếng rên rỉ, trên thân kiếm hiện ra vết mẻ to bằng hạt vừng.
Phương Tịch thu hồi Ty Thần Kiếm, đưa tay phất qua.
Vết thương trên thân Ty Thần Kiếm thình lình biến mất không còn tăm tích, phảng phất như chưa từng tồn tại.
- Địa Tiên, nguyên lai cũng chỉ như thế...
Trên thực tế hắn rất rõ ràng, thuật bảo mệnh của tu sĩ ở thế giới này cực kỳ cường đại, nếu bàn về phòng thân hộ đạo, tránh kiếp sinh tồn… là một tay hảo thủ, càng tinh thông bói toán.
Nhưng luận pháp lực hùng hồn, đấu pháp mạnh mẽ, lại kém một chút.
Ít nhất, là khẳng định không bằng Tiên Nhân ở Chân Tiên giới vô số năm tẩy luyện pháp lực, còn có kinh nghiệm một đường chém giết ra.
- A Di Đà Phật, Đệ Nhị Nguyên Thần của thí chủ lại có pháp lực Tán Tiên... Thuật Ngự Kiếm hòa hợp tinh tế, thực ra ngoài dự liệu của bần ni.
Nguyệt Không sư thái chắp tay trước ngực, thất bảo kim tràng chập chờn ánh sáng, xá lợi tử, ngọc thạch, mã não… rực rỡ hào quang.
- Thuật Ngự Kiếm? Ha ha, bây giờ ta còn chưa thỏa thích triển khai đây.
Phương Tịch cười lạnh, trong hư không, từng đạo xiềng xích thời gian hiện lên, mang theo cảm giác thời không biến ảo thác loạn.
Hư ảnh một thanh tiểu kiếm kỳ dị, hòa vào trong Ty Thần Kiếm, làm cho kiếm này nổ vang, kiếm quang sáng rực.
Hắn vận dụng Tế Kiếm Thuật, đánh cảm ngộ pháp tắc của mình vào Ty Thần Kiếm, làm cho uy năng kiếm này tăng vọt!
Xèo!
Phương Tịch đâm ra một kiếm, thiên địa bỗng nhiên biến đổi.
Lúc này vốn là đêm khuya, bầu trời tối tăm.
Nhưng lại có một đoàn quang mang sáng rực, tựa hồ nháy mắt liền đến giữa trưa!
Vòm trời chia ra làm hai, một nửa ban ngày, một nửa ban đêm!
Trên trời dưới đất, tựa hồ bị một loại lực lượng thời không bao phủ.
Một kiếm chia âm dương cùng ngày đêm!
Bích câu rên rỉ, tựa hồ bị vô số đạo kiếm quang đồng thời chém trúng, nhất thời bay ngược về, nguyên khí đại thương.
Xuân thu xoay chuyển, bốn mùa luân phiên...
Từng quang ảnh biến hóa thất thường, tựa hồ muốn hoàn toàn bao phủ Nguyệt Không sư thái.
- A Di Đà Phật.
Chớp mắt tiếp theo, Nguyệt Không sư thái chắp tay trước ngực, thu hồi bích câu, kim quang lóe lên, thân hình biến mất không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận