Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1424: Bàn tay vàng (3)

Từ khi Đại Tân thành lập Cửu Phẩm Trung Chính Chế tới nay, môn phiệt trên tam phẩm chưa từng thay đổi, thế gia mấy trăm năm chưa từng thay đổi.
Ngược lại, hàn môn dưới tam phẩm thường vì lão tổ Trúc Cơ tọa hóa hoặc chết do đấu pháp mà bị xóa tên, lại có tán tu mới liều mạng Trúc Cơ thành công gia nhập vào, bởi vậy thay đổi rất nhanh, bị đệ tử thế gia môn phiệt khinh thường coi là thứ dân hạ cấp.
Lúc này, trong Đại Tân còn có một cách nói - chỉ có lục phẩm trở lên mới thật sự là thế gia!
Cái gọi là hàn môn chẳng qua là thế gia môn phiệt vứt ra, xem như trò chơi để đầy tớ tranh đoạt mà thôi.
Phương Tịch biết được, thật ra sự thật còn tàn khốc hơn vậy nhiều.
Cho dù là thế gia cũng chỉ là món đồ chơi của môn phiệt, chỉ là trên danh nghĩa cho người phía dưới một tia hy vọng, không đến mức tranh đấu loạn xị mà thôi.
- Ta muốn Trúc Cơ!
Thiếu niên gầy gò nắm chặt nắm đấm.
Tuy hiện tại hắn chỉ là Luyện Khí tầng năm, trong lòng vẫn có hy vọng.
Chỉ là hy vọng này vẫn vô cùng xa vời.
Hắn làm bình dân căn bản không có công pháp tốt, cũng không có minh sư chỉ điểm.
Mấu chốt nhất là... không có tài nguyên!
Trong Thục Sơn Thế Giới, tu sĩ Luyện Khí viên mãn tự đột phá Trúc Cơ có xác suất thành công thấp đến mức khiến cho người ta giận sôi gan!
Tất cả linh vật Trúc Cơ cơ bản đều bị thế gia lũng đoạn.
Ví dụ như những sát huyệt sinh ra sát khí đều là tài sản của thế gia, cá nhân nào dám mạo hiểm lấy dùng, bắt được sẽ bị xử nặng!
Về phần thí nghiệm các loại linh thực cuối cùng khai thác ra Trúc Cơ Đan, cũng chỉ có học sinh ở Thái học mới có khả năng dùng học phần đổi lấy.
Nhưng bây giờ, cho dù người của hàn môn thất phẩm cũng khó có thể tiến vào Thái học đào tạo chuyên sâu.
Cái gọi là Trúc Cơ Đan chỉ là giấc mơ có thể nhìn nhưng không thể có được mà thôi.
Bốp!
Đúng lúc này, thiếu niên bỗng nhiên nhìn về phía bàn tay của mình.
Chỉ thấy một cái nhẫn trên ngón trỏ bỗng nhiên nứt ra.
Một khí tức khủng khiếp nhảy vào trong đầu của hắn, khiến hắn ngất đi.
- Ta... Ta đang ở đâu?
Thiếu niên dường như đang nằm mơ, trong giấc mơ, hắn đi tới một cung điện ngọc, khắp nơi đều là tiên cầm trân thú, tiên quả kỳ lạ...
Chính giữa cung điện lại là một lão già với dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
- Ta là lão tổ Thục Sơn!
- Có thiên ngoại tà ma lấy tà pháp người phàm hại Thục Sơn ta... Lão phu dẫn đầu đệ tử môn nhân chống lại, cuối cùng cả phái mất hết, chỉ còn lại một tia tàn hồn ký túc trong nhẫn.
Lão già vuốt chòm râu.
- Chuyện này...
Phản ứng đầu tiên của người thiếu niên là không tin, nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại cười gượng:
- Hình như không ai có thể trả giá lớn như vậy để lừa ta, bởi vì không đáng...
- Không sai.
Lão già cười nói:
- Mặc dù tư chất Phàm Nhân Pháp của ngươi không chịu nổi, nhưng tâm tính hơn người, chính là thiên tài tu luyện cổ pháp... Thục Sơn Pháp ta chỉ cần là người có tâm tính kiên nghị, một năm Kiếm Hiệp, mười năm Kiếm Tiên, trăm năm có thể luyện lại nguyên thần! Bình định, tạo lại càn khôn là nhờ vào ngươi...
- Bình định, hồi phục vinh quang thượng cổ, Hoàng Long Sào ta không chối từ!
Người thiếu niên Hoàng Long Sào kích động, quát lớn.
- Rất tốt...
Lão già với dáng vẻ tiên phong đạo cốt kia vuốt râu cười:
- Bây giờ, lão phu lại truyền cho ngươi pháp môn vô thượng tên là Hoàng Thiên Đại Pháp! Ngươi tu luyện phương pháp này, tiến độ sẽ tiến triển cực nhanh, mười năm Kiếm Tiên, trăm năm thành tiên là chuyện ở trong tầm tay!
Hắn chỉ ngón tay, một pháp quyết nào đó lại tiến vào trong thức hải của Hoàng Long Sào.
Tiếp theo, hai mắt thiếu niên này trợn trắng và ngất đi, được đưa ra cảnh trong mơ.
Lão già nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười hì hì, búng ngón tay một cái thật kêu.
Cung vàng điện ngọc, tiên gia phúc địa kia bỗng nhiên đều biến mất, hóa thành một biển máu vô hạn.
Trong biển máu đang cuộn trào, gương mặt của lão già kia thay đổi, hóa thành một ma đầu khoác trường bào đẫm máu, vừa nhìn đã biết là vô cùng khủng khiếp.
Lão già này dĩ nhiên chính là Phương Tịch.
Một tay hắn bấm pháp quyết, lại có một người thanh niên với gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, màu da tái nhợt bị kéo đến trên biển máu.
- Đây... Đây là nơi nào? Ta không phải ở trong ngục giam tử hình chứ?
Người thanh niên nhìn cảnh tượng này, con ngươi màu tro tàn không khỏi dao động.
- Khà khà... Thằng nhóc ngươi giết người thì thôi, không ngờ ngay cả con cháu thế gia cũng dám giết, rất hợp với tính của bản lão tổ, bản lão tổ muốn thu ngươi làm đồ nhi...
Phương Tịch cười khà khà một cách quái dị, hoàn toàn là phong thái của lão ma đầu.
- Tự nhiên tỏ ra ân cần không gian tức trộm!
Người thanh niên lại cười lạnh:
- Ta ngay cả chết còn không sợ, ngươi còn có thể làm gì được ta?
- Người trẻ tuổi, ngươi cuối cùng vẫn hiểu quá ít về tình đời…
Bạn cần đăng nhập để bình luận