Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 197: Định sách

Sau khi phân loại Bổ Khí đan cất kỹ xong, Phương Tịch phiêu nhiên đứng dậy.

Những Bổ Khí đan thượng phẩm thì bản thân dùng, trung hạ phẩm thì mang đế hội trao đổi để giao dịch các loại vật tư.

Tu tiên tứ nghệ một khi đi sâu vào thì kiếm linh thạch cũng không phải là chuyện quá khó.

Sau khi bại lộ tu vi Luyện Khí hậu kỳ thanh danh của hắn đại chấn Đào Hoa đảo, không ít tán tu đến nhờ hỗ trợ luyện đan.

Từ ban đầu có lẽ chỉ muốn lôi kéo tình cảm nên họ cũng không để ý tỉ lệ thành đan.

Nhưng thời gian dần qua, tin tức tay nghề luyện đan của Phương Tịch rất tốt lại thu phí rất rẽ đã truyền đi, sinh ý càng ngày càng nhiều.

'Không ngời Luyện Đan sư lại kiếm nhiều như vậy... Nếu nhờ luyện đan, đầu tiên là không ràng buộc thời gian quan sát đan phương, sau đó dù luyện hỏng đan dược cũng không phải đền...'.

'Mỗi lò chỉ cần có một viên đan dược chính phẩm là xem như đã luyện chế thành công, có thể thu được rất nhiều thù lao...'.

Đây đều là luật lệ của Luyện Đan sư, lúc Phương Tịch lần đầu tiên nghe được cũng hơi khó tin, sau đó thì không khỏi không cảm khái món lợi kếch sù của Luyện Đan sư, khó trách có thể xem thường Phù sư và Luyện khí sư...

Sau khi rời khỏi luyện đan thất, Phương Tịch thấy Lô Quá với vẻ mặt hoảng hốt.

"Xảy ra chuyện gì?"

Phương Tịch nhíu mày, từ sau khi người này nhìn thấy Nguyễn Đan cụt tay mà vẫn đột phá, dường như đã bị kích thích mạnh, gần đây y cũng đang vất vả cần cù tu luyện.

Lúc này y chợt tìm đến cửa, chắc chắn có chuyện quan trọng.

"Chung gia... Chung gia tuyên chiến với liên minh Tam Thập Lục Đảo trước."

Lô Quá chắp tay, rồi đưa ngọc giản lên: "Đây là hịch văn... Nếu trong đó nói là thật, Ngư Linh Tử thật sự đã chết... Chúng ta... Chúng ta nên đi đâu?"

Phương Tịch tiếp nhận ngọc giản, thần thức quét qua, chợt cười: "Cũng quang minh chính đại..."

Làm một trong Thất đại tiên tộc Trúc Cơ ở Việt Quốc, người nhà họ Chung cũng không ít, bản hịch văn này viết khang khái sục sôi, viết rõ ràng các loại thủ đoạn bỉ ổi, bội bạc của liên minh Tam Thập Lục Đảo để khơi mào chiến sự.

Về phần Ngân Giáp ma đầu gì đó thì không nhắc đến một câu.

Dù sao cũng là thế gia mà, đều có tính tình này.

Mà lịch sử vẫn là do người thắng viết.

Quan trọng nhất là trong ngọc giản cố ý lạc ấn một hình ảnh.

Đó là hình tược tu sĩ Trúc Cơ Ngư Linh Tử chết.

Liên minh Tam Thập Lục Đảo vốn chỉ cung phụng một vị tán tu Trúc Cơ, Thái Thúc gia lại mời Ngư Linh Tử làm khách khanh Thái Thượng trưởng lão, lúc này mới có lực lượng đối kháng với Chung gia.

Bây giờ chết một vị, có thể nói một cây không chống vững nhà, chưa chiến đã có mấy phần bại tướng.

"Thái Thúc gia giấu thật sâu, khó trách Ngư Linh Tử có thể Trúc Cơ, hóa ra hắn vốn là tu sĩ của Thái Thúc gia, sau này chỉ mai danh ẩn tích, thay hình đổi dạng... Ngay cả chuyện này Chung gia cũng điều tra ra được, quả nhiên là cũng giấu gian tế ở trong Thái Thúc gia."

Phương Tịch xem đến phần vạch trần, cũng hơi xúc động.

"Nhưng bây giờ, nếu đại quân Chung gia tiếp cận, chúng ta phải làm sao?"

Thần sắc Lô Quá lo sợ không yên, thậm chí mang theo một chút nghĩ mà sợ.

Y vừa nhận được tin tức phường thị Linh Không công phá công phá, phần lớn đồng liêu ở trong Đội Chấp Pháp Liên Hợp dữ nhiều lành ít.

Nếu trước đó y không trọng thương giải nghệ thì nói không chừng lúc này cũng có kết quả giống nhau.

Lúc này y lại sinh ra một cảm giác may mắn, may mà mình không ở phường thị Linh Không chôn cùng.

Chẳng lẽ đây là câu ' Đúng là trong họa có phúc' mà lão gia đã từng nói sao?

"Đại sự như vậy, đương nhiên chúng ta phải nghe theo đảo chủ."

Phương Tịch trả lời như chuyện đương nhiên khiến Lô Quá không tự giác mà thầm trợn mắt.

Lần trước lúc Ngân Giáp ma đầu giết đến, biểu hiện của đối phương cũng không có dáng vẻ quá trung thành.

Đương nhiên đa phần tu sĩ đều vậy, Lô Quá cũng không ngốc đến mức đi mật báo gì đó.

Với thân phận của y, mạo muội đi mật báo, nói không chừng người gặp nạn lại là bản thân.

Quả nhiên, một lát sau có một đạo Truyền Âm phù bay tới.

Phương Tịch tiếp nhận, lập tức tươi cười: "Đảo chủ nghị sự, tất cả đều đến sảnh nghị sự đi..."

Trong nghị sự đại sảnh.

Đông đảo tu sĩ tề tụ một đường.

Bây giờ có thể nói Đào Hoa đảo đang cường thịnh, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ trở lên đã có ba người Nguyễn Đan, Phương Tịch, Nguyễn Tinh Linh.

Ở trong Tam Thập Lục Đảo chắc chắn có thể tính là thế lực hàng đầu, cũng khó trách lại gặp phải nhiều sự dòm ngó như vậy.

Nguyễn Đan bị ám sát liên lụy đến tiến độ tu hành, và Nguyễn Tinh Linh tao ngộ đại biến không cách nào Trúc Cơ đều có cái bóng của thế lực khắp nơi.

Lúc này đã qua hơn mười năm, từng đám mầm tiên cũng dần dần trưởng thành, cho dù lần trước tử thương thảm trọng nhưng trong lúc đấu pháp cũng có thể tăng cường tâm tính và ý chí của rất nhiều tu sĩ.

Mấy năm nay, tu sĩ Luyện Khí tầng sáu cũng xuất hiện năm, sáu người, cuối cùng cũng không phải là hai ba con mèo lớn mèo nhỏ như trước nữa.

"Đại thúc!"

Trong chúng tu sĩ, Vi Nhất Tịch thấy Phương Tịch mặc Thanh Trúc pháp bào đến, đôi mắt to lập tức sáng lên, phất tay thăm hỏi.

"Ai... Sắp ba mươi rồi sao lại có thể như tiểu nữ hài được."

Phương Tịch bước đến, xoa cái đầu nhỏ của Vi Nhất Tịch, cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhưng cũng chỉ có ở trước mặt hắn nàng mới có vẻ mặt thiên chân vô tà, đa phần là có tính tình cổ linh tinh quái, còn ở Đào Hoa đảo đã từ từ có lưu truyền danh hiệu Tiểu Ma Nữ Tây Phong...

Hắn nhìn sơ qua, phát hiện người Mộc gia cũng ở đây, là tiểu nhi tử của Mộc Trung Mộc Lục Anh.

Ngoài ra gia chủ Mạc gia Mạc Thanh Hạc cũng đến, nhìn dáng vẻ như đã quyết tâm phụ thuộc vào Đào Hoa đảo.

Chờ sau khi mọi người tập hợp đủ, Nguyễn Đan hét vang: "Đảo chủ đến!"

Nguyễn Tinh Linh mặc một bộ cung quần đỏ chót bước lên chủ vị, ngồi xuống.

"Bái kiến đảo chủ đại nhân!"

Một đám tu sĩ vội vàng hành lễ.

"Thôi... Hôm nay triệu tập chư vị đến đây là chuyện liên minh Tam Thập Lục Đảo khai chiến."

giọng nói của Nguyễn Tinh Linh chầm chậm, thanh thúy như chuông bạc, kể rõ đầu đuôi câu chuyện: "Bây giờ, Đào Hoa đảo chúng ta chọn đường nào, bản đảo chủ muốn nghe ý kiến của các vị?"

"Không cần phải nói, trước đây liên minh Tam Thập Lục Đảo bất nghĩa, lại ở thế yếu, không bằng trực tiếp đầu Chung gia! ?"

Một tu sĩ râu quai nón tướng mạo thô kệch nói lớn.

Lời vừa nói ra, người người liếc mắt.

'Người này có lẽ là nội ứng của Chung gia, không đúng là quân cờ ở bên ngoài.'.

Phương Tịch thầm nghĩ.

Quả nhiên lập tức có một nữ tu sĩ phản bác: "Đại quân Chung gia rất xa, một khi chúng ta tuyên bố phản bội, vị tán tu Trúc Cơ kia đánh đến thì phải làm sao?"

"Chỉ là một vị cung phụng, chưa chắc sẽ bán mạng cho ba nhà Thái Thúc."

Đại hán râu quai nón không cho là đúng trả lời: "Lúc này ai cũng nhìn ra được liên minh Tam Thập Lục Đảo nguy cơ sớm tối, chúng ta không lập tức nhảy thuyền, còn chờ cái gì? Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu quay giáo một kích, lập xuống đại công, chưa chắc sẽ không được ban thưởng cơ duyên Trúc Cơ, xin đảo chủ minh giám."

"Trúc Cơ, Trúc Cơ..."

Nguyễn Tinh Linh cảm khái.

Từ sau khi vuột mất cơ hội ở mấy năm trước, nàng không còn đi tìm cơ duyên Trúc Cơ khác.

Lúc này chợt nói: Bản đảo chủ tâm ý đã định, quy hàng Chung gia!"

"Cái gì?"

Không ít người chấn kinh ngẩng đầu, đại hán râu quai nón thì vô cùng vui mừng: "Đảo chủ anh minh!"

"Phương đạo hữu xin dừng bước!"

Chờ mọi người giải tán xong, Nguyễn Đan ngăn Phương Tịch lại.

"Thiếu đảo chủ có chuyện gì sao?"

Phương Tịch hơi kinh ngạc.

"Gia sư cho mời!" Nguyễn Đan hạ giọng, dẫn Phương Tịch vào trong một gian mật thất.

Bốn phía mật thất đều có Hộ Thân Phù, sau khi đóng cửa có vẻ hơi yên tĩnh.

"Phương đạo hữu..."

Quả nhiên Nguyễn Tinh Linh đang ở trong đó, thần sắc của nàng nghiêm túc: "Không biết Thanh Hòa Kiếm của ngươi, còn bén không?"

"Dù kiếm đã rỉ sét thì thời khắc quan trọng vẫn có thể giết người..."

Phương Tịch thở dài: "Không biết đảo chủ có gì chỉ giáo?"

"Dễ nói dễ nói..." Nguyễn Tinh Linh nở nụ cười: "Hôm nay trước mặt mọi người bản đảo chủ tuyên bố quy hàng Chung gia, thật ra là kế sách trong liên minh."

"Ừm?"

Phương Tịch thông suốt ngẩng đầu.

"Hừ! So với liên minh thấy chết không cứu thì Chung gia chủ động phái người tập kích, tàn sát Mạc gia lại hại đồ nhi ta bị cụt tay, thù này chẳng lẽ có thể quên sao?"

Nguyễn Tinh Linh cười lạnh giải thích: "Bây giờ ta thông qua nội ứng của Chung gia truyền ra tin tức, để Chung gia điều động người có phân lượng đến đây thương nghị, đến lúc đó có thể giết..."

"Thì ra là vậy."

Phương Tịch gật đầu.

"Ta biết ngươi một lòng làm ruộng nuôi cá nhưng Hồ Vạn Đảo đại loạn không có bất kỳ đảo nào có thể không đếm xỉa đến..."

Nguyễn Tinh Linh nói tiếp: "Nếu chuyện này thành, bản đảo chủ lập thệ, sau này Phỉ Thúy Nhai đời đời kiếp kiếp đều là linh địa của Phương gia."

"Đa tạ đảo chủ!"

Phương Tịch thở dài: "Thanh kiếm già của ta sẽ bán cho đảo chủ..."

Tình cảnh này, hắn không đáp ứng cũng không được.

Ban đêm.

Mây đen che trăng.

Một đạo độn quang ám đạm, điệu thấp xẹt qua trên Hồ Kính Nguyệt, chui vào trong sơn trang.

Không lâu sau, một bóng người xinh đẹp lướt qua, bốn phía có vô số cánh hoa rơi xuống.

Trong hóc Đào Hoa Thụ, bờ Hồ Kính Nguyệt, một mặt nạ đằng mộc dường như mục nát giật giật, hai con mắt vô thần nhìn chằm chằm cảnh này.

Trong động đá vôi dưới mặt đất.

"Quả nhiên Nguyễn Tinh Linh có liên hệ với thế lực thứ ba..."

"Loại quang hoa ám đạm kia còn có khí tức..."

Trong động đá vôi dưới mặt đất, Phương Tịch chợt mở mắt.

Thông qua liên hệ giữa Yêu Ma Thụ và ma bộc, tầm mắt của đối phương sẽ như tầm mắt của mình.

Đối với chuyện Nguyễn Tinh Linh giấu giếm hắn, Phương Tịch cũng không có bất luận cảm xúc oán hận gì cả.

Quân không mật thì mất thần, thần không mật thì mất thân mình.

Người muốn làm đại sự thì giữ bí mật là việc quan trọng nhất.

Huống chi mình ngoại trừ có chút giao tình với Nguyễn Tinh Linh ra thì quan hệ cũng không quá thân mật.

Thời khắc quan trọng, đề phòng mình một tay cũng có thể lý giải, có thể lý giải.

Phương Tịch sờ cằm: "Nguyễn Tinh Linh tích cực liên hệ với thế lực thứ ba, lấy hạt dẻ trong lò lửa như vậy, chắc chắn có chỗ cực tốt..."

Nguyễn Tinh Linh cũng như hắn, đã là Luyện Khí tầng mười đại viên mãn, pháp lực tiến không thể tiến.

Có khả năng theo đuổi chỉ có Trúc Cơ!

Đây là Phương Tịch phỏng đoán, dù sao nàng cũng là người một lòng Đạo đồ, trừ cơ duyên Trúc Cơ ra, hắn nghĩ không ra thứ thì có thể đả động đến đối phương.

'Lão Nguyễn hơi hẹp hòi, chuyện tốt như vậy cũng không cho ta một tay..."

'Quên đi, ta tự đến!'.

Sau lưng của Phương Tịch, từng sợi rễ phụ bay múa, đâu vào trong cơ thể của hắn.

Nếu trước đó chỉ là sau khi Yêu Ma Thụ ăn uống no đủ sẽ trả lại cho hắn, hôm nay thì hắn đang nghiền ép tiềm lực cực hạn của bản thân Yêu Ma Thụ.

Dùng đại lượng nguyên khí sinh mệnh chuyển hóa thành lực lượng khí huyết tinh khiết, sau đó rót vào trong cơ thể, tìm kiếm đột phá.

"Nhanh!"

Phương Tịch thấp giọng thì thầm: "Đến lúc đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận