Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 708: Chạy trốn và áp bức (1)

Phường Thị Không Tang.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trên bầu trời chợt xuất hiện kỳ quang rực rỡ, thiên địa linh khí hội tụ lan ra trăm dặm hóa thành quang đoàn đẹp rực rỡ.
Một cỗ linh áp từ động phủ nào đó tản ra khiến tu tiên giả cấp thấp xung quanh sinh ra cảm giác rất nghiêm nghị.
"Là thiên tượng Kết Anh!"
"Có tu sĩ ngưng kết Nguyên Anh!"
Không ít tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ nhìn thấy cảnh này thì rối rít chạy đi bẩm báo:
"Xem ra... Chắc là một vị tiền bối thuê động phủ công cộng nào đó!"
"Trong lúc thiên tai Hắc Triều lại có tiền bối ngưng kết Nguyên Anh, chẳng phải là điềm lành sao?"
Một tu sĩ có gương mặt già nua nhìn thiên tượng và Hắc Triều đang liên tục dâng lên ở phương xà thì trên mặt hiện lên sự vui vẻ.
Thiên tượng ngưng tụ gần nửa canh giờ, bầu trời chợt u ám, có vô số điện xà cuồng vũ.
Ầm ầm!
Một tia lôi đình ầm ầm đánh xuống, trận pháp bảo vệ động phủ trong khoảnh khắc đã chia năm xẻ bảy, động phủ nằm trong một mảnh thúy trúc thấp thoáng hiện ra.
Trong động phủ có một bóng người mơ hồ, trên đầu có một Nguyên Anh nho nhỏ đang há miệng thôn phệ thiên địa nguyên khí.
Người này đã vượt qua Tâm Ma Kiếp mà bắt đầu độ lôi kiếp.
Ào ào ào!
Từng tia thanh sắc lôi đình đánh xuống, trong nháy mắt đã qua tám tầng lôi.
Bóng người trong lôi quang lúc này đã tóc tai bù xù, cả người đều là máu.
Nhìn tia lôi đình thứ chín, trên mặt của người này lại hiện ra vẻ vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
"Nhanh!"
Y kháp quyết hai tay, một bóng người từ trong thân thể xuất hiện mang theo vẻ thấy chết không sờn, lẫm liệt không sợ hãi mà nghênh đón lôi đình trên trời đánh xuống.
Đây rõ ràng là bí thuật cùng loại với thân ngoại hóa thân, đệ nhị Nguyên Anh!
Bí thuật như vậy vốn là phương pháp đối phó lôi đình tốt nhất!
Ầm ầm!
Lôi đình chợt lóe, đệ nhị Nguyên Anh kia đã hóa thành tro tàn ở giữa không trung.
Trải qua một kích này, tia lôi đình kia đã yếu đi bảy, tám phần, lại bị pháp bảo làm suy yếu, cuối cùng tiêu tán vô hình.
"Khi mặt trời lặn gặp tai kiếp, lại bị nghiệt chướng cản đạo ta, may gặp thế thúc ban tạo hóa, thiên mệnh Lý gia đến Nguyên Anh."
Lý Như Lệnh hét dài, một đạo quang mang lóe lên, y phục toàn thân hắn đã sáng bóng mới tinh như y chưa từng thụ thương vậy.
Y vẫy tay về phía không trung, một đai quấn tóc xanh biếc đã buộc lại tóc của y, gương mặt mơ hồ trẻ hơn mấy phần, lộ ra vẻ phóng khoáng ngông nghênh.
Mặc dù bình thường sau khi tu sĩ ngưng kết Nguyên Anh thành công đều phải bế quan củng cố Nguyên Anh.
Nhưng Lý Như Lệnh cảm thấy mình có thể thành đạo Nguyên Anh chủ yếu vẫn dựa vào thế thúc chiếu cố, nếu không có viên Ngưng Anh Đan kia thì bất kể thế nào y cũng không thể vượt qua được bước Toái Đan Thành Anh.
Bởi vậy y vẫn nên xuất quan cảm tạ một phen.
Hơn nữa linh giác của tu tiên giả cũng khiến y mơ hồ cảm nhận được trong khoảng thời gian mình bế quan khổ tu hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Sưu!
Lý Như Lệnh vừa thăng cấp thành tu sĩ Nguyên Anh hóa thành một quang đoàn xanh biếc bay lên giữa không trung, vẻ mặt chợt biến.
Chỉ thấy vô số Huyền Minh Trọng Thủy của Huyền Minh Uyên ở cách đó không xa đang mãnh liệt dâng lên, hóa thành thủy triều, từng cơn sóng đập lên lục địa.
Thậm chí mực nước Huyền Minh Trọng Thủy còn đang không ngừng dâng lên, vỗ vào một tang thụ do cấm chế của phường thị hình thành, có xu thế như sắp bao phủ nó hoàn toàn.
"Vị tiểu hữu này! Bản nhân mới bế quan ra, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Như Lệnh cản một tu sĩ có gương mặt phổ thông lại rồi ném qua một viên linh thạch thượng phẩm, xem như lễ tán phúc sau khi y thành tựu Nguyên Anh.
Tu sĩ Kết Đan thấy đây là tu sĩ mới tấn thăng Nguyên Anh lại nhận được lễ tạ thì lập tức không dám chậm trễ, cung kính trả lời: "Khởi bẩm tiền bối, đây là Hắc Triều một trong tam đại thiên tai của Huyền Minh Uyên!"
"Lại là Hắc Triều sao? !"
Lý Như Lệnh hít sâu một hơi, trong lòng y lập tức rầu rĩ: 'Thế thúc có ân với ta, sư phụ của thúc ấy lại là Thanh Hòa Tử, chấp chưởng Phường Thị Không Tang ta phải làm sao mới đúng đây?'.
Y lại thuận miệng hỏi đại sự phát sinh gần đây ở Huyền Minh Uyên, kết quả nhận được câu trả lời khiến y phải trợn mắt há hốc mồm.
"Hả? Phường Thị Không Tang đã đổi chủ, bây giờ là do Vương gia chủ sự?"
Lý Như Lệnh nghe đến đây thì trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh nghi bất định, trong lòng lại càng mừng thầm.
Như vậy thì hình như y lại có thể... Chạy trốn?
Dù sau thì hình như y cũng xem như là dư nghiệt của Thanh Hòa Tử, may mà lúc trước không trắng trợn tuyên dương mối quan hệ này nếu không sẽ rơi vào tình huống khó xử.
"Thì ra là vậy..."
Lúc này Lý Như Lệnh khống chế độn quang bắn về phía sau.
Tu sĩ Kết Đan kia cứ đứng nhìn Lý Như Lệnh bay khỏi phạm vi của phường thị với ánh mắt khó hiểu.
Đúng lúc này, y nghe được một tiếng nói to từ trung tâm của phường thị vang lên: "Phàm là tu sĩ trong Phường Thị Không Tang thì bây giờ tất cả đều không được ra ngoài, hỗ trợ Vương gia ta trấn thủ phường thị."
Trên đỉnh Vạn Bảo Các ở trung tâm phường thị, đôi mắt Vương Linh Đạo đỏ lên, y điên cuồng như con bạc.
Vương gia mới đưa vào rất nhiều tài nguyên để nắm lại phường thị, thậm chí vì chuyện này họ còn cho phép tổ chức rất nhiều hội đấu giá.
Nhưng không ngờ, bây giờ lại có Hắc Triều.
Hắc Triều này vừa đến, thậm chí còn sắp bao phủ phường thị... Vậy chẳng phải tâm huyết của bọn họ sẽ trôi theo dòng nước sao?
Quan trọng hơn là dù lão tổ Vương gia không quá quan tâm đến phường thị nhưng nó lại có liên quan đến cơ duyên Hóa Thần của y hoặc gia chủ Vương Linh Ứng đó!
Nếu cứ như vậy mà kết thúc thì Vương Linh Đạo y tuyệt đối không đồng ý!
"Dựa theo kinh nghiệm trong dĩ vãng thì chỉ cần có thể thủ chắc cho đến khi Hắc Triều qua đi... Thủy triều chắc chắn sẽ rút."
Vương Linh Đạo lấy lệnh bài cấm chế, bắt đầu mở cấm chế của phường thị để ngăn cản tu sĩ ra ngoài.
Chính là y muốn trói những tán tu kia lên thuyền của mình để dốc sức đánh cược một lần.
Tu sĩ Kết Đan kia nhìn thấy cảnh này thì lập tức choáng váng.
Còn độn quang của Lý Như Lệnh thì rất nhanh, y vừa bay ra khỏi phạm vi của Phường Thị Không Tang rồi quay đầu nhìn lại, trong lòng cũng không khỏi giật mình: "Nguy hiểm thật..."
Nhưng khi y quay đầu nhìn thì bầu trời nơi xa, Hắc Triều trong nháy mắt đã mãnh liệt dâng lên, nhấc lên sóng thần cao mấy trăm dặm.
"Đây? !"
Lý Như Lệnh trợn to mắt nhìn một con Nguyên Cổ Hoang Thú như chim như cá ở trong cơn sóng thần cao mấy trăm dặm kia, thủy triều vô biên đang dâng lên, đập vào Phường Thị Không Tang.
Hư ảnh tang thụ xanh biếc ở trong cơn sóng thần như vậy thật sự như nến tàn trong gió, chỉ trong nháy mắt sẽ phải dập tắt!
Mà ở bên cạnh cự côn hình như còn có một con Chân Giáp Kình dài hơn mười dặm.
Kình ca kỳ ảo theo đó mà đến, thậm chí còn khiến thần sắc của Lý Như Lệnh chợt biến.
Ở trong tiếng kình ca, y phóng tầm mắt ra xa hơn, dường như nhìn thấy Huyền Minh Uyên cuộn trào mãnh liệt, nhìn thấy hải vực Quỷ Đầu Tiều quái thạch lởm chởm, nhìn thấy Mê Vụ Hải và một cánh cửa kỳ lạ dưới đáy biển.
Ầm ầm!
Cánh cửa ầm ầm mở ra, hóa thành một miếu thờ bằng bạch ngọc bị lôi vân bao phủ.
"Đó là... Một bí cảnh? !"
Thần sắc Lý Như Lệnh biến đổi, y đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thần thức của hoang thú cấp Hóa Thần cường đại, có sức cuốn hút rất lớn, nếu nó cố ý trộn vào tiếng kình ca tin tức gì đó thì thật sự còn khiến người khác khắc sâu ấn tượng hơn cả đối mặt trò chuyện.
Mà hình như con Chân Giáp Kình này lại dưới sự chỉ dẫn của cự côn mà cố ý quảng cáo bí cảnh rộng rãi...
"Ha ha, hóa ra đông nam hải vực Mê Vụ lại có một bí cảnh?"
Một tiếng nói kinh hỉ vang lên.
Ngay sau đó, thiên địa nguyên khí trong phạm vi vạn dặm ba động mãnh liệt hóa thành vô tận thủy triều cuốn về phía cự côn.
Ào ào ào!
Huyền Minh Trọng Thủy đen nhanh và thủy triều thiên địa nguyên khí va chạm vào nhau, vô số quang đoàn chợt nổ tung.
Ở trung tâm thiên địa nguyên khí loáng thoáng có một bóng người, y mang sau lưng ba thanh trường kiếm, đang phát ra tiếng cười to vui sướng.
"Tu sĩ... Phản Hư? !"
Lý Như Lệnh nhìn cự thú đại côn Phản Hư điên cuồng giao thủ với tu sĩ thì chợt quay người bỏ chạy.
"Bây giờ đã thành Nguyên Anh, ta muốn về Lạc Nhật Bình Nguyên, bế quan năm trăm năm!"
Sơn cốc Vương gia, Phi Vân Động.
Phương Tịch đang bế quan tu luyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng rống lớn như rồng như tượng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn cau mày, mở cấm chế ra thì đã thấy mấy chục đạo Truyền Âm Phù đang bay tán loạn như con ruồi không đầu.
Điểm này đã chứng minh lúc hắn bế quan thì người Vương gia ở bên ngoài liên tục cầu kiến.
"Xem ra đã phát sinh chuyện rất khẩn cấp gì rồi mới khiến người Vương gia phát Truyền Âm Phù mà không được tiếp kiến nên muốn cưỡng ép xông vào sao?"
Phương Tịch thì thào.
Về phần giá lớn khi cưỡng ép xông vào?
Hắn rời khỏi Phi Vân Động, chỉ thấy một cái con Huyền Quy to lớn dữ tợn, đuôi như cự mãng, dưới vuốt lại giẫm lên một người, chính là Vương Linh Ứng!
Mặc dù cảnh giới của Vương Linh Ứng đã là Nguyên Anh viên mãn từ lâu nhưng y bị một con Huyền Quy lớn giẫm dưới chân lại không có chút vẻ nhục nhã nào mà còn mang theo một tia mừng rỡ và chấn kinh: "Lão tổ tông quả nhiên thâm tàng bất lộ, lại còn nuôi một con linh thú Huyền Quy cấp năm nữa sao? !"
Lúc trước y đau khổ cầu kiến lão tổ không thành nên mới bất đắc dĩ cưỡng ép xông vào Phi Vân Động, sau đó đã bị Tiểu Huyền Quy trấn áp.
Mà người trong Vương gia nhìn thấy Tiểu Huyền Quy thần uy như vậy, chẳng những không bước lên cứu gia chủ mà còn bắt đầu ca tụng: "Linh Tôn uy vũ!"
"Vương Linh Ứng ngươi tự tiện xông vào cấm địa, cản trở lão tổ tu hành phải chịu tội gì?"
Bất kỳ trong gia tộc nào cũng tồn tại người phản đối.
Rõ ràng những người này thấy Vương Linh Ứng sắp thất thế nên mới đến đánh chó mù đường.
Chờ đến khi Phương Tịch bước ra thì thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng lộn xộn này.
Hắn nhíu mày, cũng không nói gì.
Tiểu Huyền Quy làm tầng phòng tuyến đầu tiên nên đã được hắn cho phép động thủ.
Dù sao với Quy Tức Bí Thuật thì nó có thể che giấu sự đặc thù của huyết mạch một cách hoàn mỹ, trong mắt của rất nhiều tu sĩ Vương gia thì nó chỉ là một con Huyền Quy bình thường.
Đương nhiên, huyết mạch Huyền Quy ở Địa Tiên giới cũng không tệ, bởi vậy nó vẫn là một con linh sủng rất tốt.
"Chủ nhân..."
Nhìn thấy Phương Tịch bước ra, ánh mắt của Tiểu Huyền Quy lập tức sáng lên, thả Vương Linh Ứng ra.
Quanh thân nó chợt lóe lục quang, lại hóa thành to cỡ chậu rửa mặt, thân thiết cọ cọ ống quần của Phương Tịch.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của tất cả tu sĩ Vương gia, bao gồm cả Vương Linh Ứng đều giật giật.
"Đến tột cùng các ngươi đã gặp phải chuyện gì mà lại vội như vậy?"
Phương Tịch nhướng mày, lạnh giọng quát.
"Bẩm lão tổ tông."
Rất nhiều tu sĩ Vương gia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Vương Linh Ứng tiến lên một bước rồi khom người bẩm báo: "Khởi bẩm lão tổ... Huyền Minh Uyên bộc phát Hắc Triều, Phường Thị Không Tang bị nhấn chìm... Vương Linh Đạo, e là đã vẫn lạc rồi!"
"Cái gì?"
Phương Tịch lấy làm kinh hãi.
Hắn từ bỏ Phường Thị Không Tang nhưng không ngờ chuyện như vậy lại phát sinh.
"Đây thật sự là... Tin chấn động!"
Phương Tịch thì thào, hắn đã hiểu sao Vương gia lại như vậy.
Đây chính là tổn thất thương cân động cốt, huống chi còn liên lụy đến một Vương Linh Đạo có hi vọng Hóa Thần!
"Không những vậy!"
Thần sắc Vương Linh Ứng rất ngưng trọng:
"Bên ngoài Phường Thị Không Tang có tu sĩ Phản Hư thần bí xuất hiện!"
"Bí cảnh ở đông nam hải vực Mê Vụ đã lộ ra ánh sáng..."
"Thanh Âm Phường Loan Băng Tiên Tử truyền tin, muốn lập tức hội kiến với lão tổ."
"Huyền U Thương Hội Địa Nhất gửi thư đến, nghi là có liên quan đến Ngự Long Tông, đang chờ lão tổ nhanh chóng trả lời..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận