Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1156: Đâm (1)

Bây giờ Độc Cô Phương là một người phiền phức ngập trời, nếu như ở lâu với hắn, hắn lo máu sẽ văng tới người mình!
Chủ động rời đi có lẽ là lựa chọn tốt?
Có điều với thiên tư của Độc Cô Phương, chỉ sợ sẽ lập tức được điều đến tổng bộ... Lúc này ta không đi sẽ kéo dài khoảng cách.
Sau khi suy tư một phen, Phương Tịch quyết định án binh bất động.
Đồng thời, kế hoạch đêm nay vẫn là đi uống rượu với Hoàng Tĩnh!
Bách Hoa Các.
Hành vi của Hoàng Tĩnh phóng‌ túng, ôm hai mỹ nhân, sau khi cơm nước no nê, mới đưa một ngọc giản cho Phương Tịch:
- Tình báo đạo huynh cần đều ở đây.
Nói đến đây, hắn cũng rất bội phục Phương Tịch.
Từ lúc bí cảnh Uyên Ly Thiên Tiên mở ra đến nay, không hỏi qua một câu.
Cho tới hôm nay mọi việc đã định, sau khi bí cảnh đóng lại‌ mới bắt đầu xem, phần định lực này thật sự rất cao.
Lại không biết đây chỉ là một chút kinh nghiệm nhỏ của Phương Tịch mà thôi.
Có những chuyện có thể lúc ấy rất lớn, rất rung động lòng người... Nhưng qua một đoạn thời gian, thậm chí qua hơn mười năm nhìn lại, thì chuyện đó cũng chỉ như thế mà thôi.
Bí cảnh này cũng thế. ‌ Mới đầu vô số người lưu truyền, tin tức ngầm bay đầy trời, phần lớn tình ‌báo đều sai lệch.
Mà lúc này bí cảnh đã đóng lại, sóng gió biến mất, có người tự mình trải qua tổng hợp lại, độ chính xác của tình báo rất đáng tin.
Hắn nhận ngọc giản, thần thức quét qua, trong lòng khẽ động:
- Thiên Tiên Uyên Ly, yêu thích bố trí truyền thừa, tìm kiếm truyền nhân... Nghe nói thiết lập rất nhiều bí cảnh.
- Lần này đánh bậy đánh bạ mở bí cảnh ra lại là người này?
Phương Tịch hơi kinh ngạc, uống một chén linh tửu mới nói:
- Sử Ngọc Thư... Người này đã tẩu hỏa nhập ma, cảnh giới giảm mạnh, lúc rời khỏi Liệt Nhật Tiên Thành lại bị truy sát, vậy mà đánh bậy đánh bạ phát hiện bí cảnh... Hơn nữa còn sống đi ra, hư hư thực thực thu hoạch được lợi ích to lớn?
- Đây thật là...
Lúc đầu Mã Cảnh hô câu kia lên, Phương Tịch còn nghĩ đối phương có chút vận mệnh của nhân vật chính.
Không nghĩ tới người thật nắm giữ vận mệnh do ta không do trời là Sử Ngọc Thư!
- Chỉ sợ Trương gia còn chưa biết tin tức này, nếu không nhất định sẽ biến thành con kiến bò trên chảo nóng...
Phương Tịch xem tiếp, phát hiện ghi chép giống với những gì mình biết.
Bí cảnh kia là một bí cảnh chọn lựa, chỉ cho phép tu sĩ từ Tiên Nhân trở xuống tiến vào, sau đó tiến hành vượt ải, mỗi một cửa ải đều khác nhau, có khảo nghiệm tư chất ngộ tính, cũng có khảo nghiệm trận pháp, phù lục, thậm chí luyện đan...
Rất nhiều tu sĩ đều từng tiến vào, phần lớn bình an đi ra, còn thu hoạch được một phần quà tặng.
Cho đến khi Độc Cô Phương đi ra, bí cảnh đóng lại, vì thế bị người khác nghĩ là thu được chỗ tốt lớn nhất.
Nhưng theo như hắn nói, thì chỉ thu‌ được một phần truyền thừa Thiên Tiên.
Không khí ở tiên giới này vô cùng tệ, truyền thừa cũng keo kiệt...
Phương Tịch thầm chửi một câu.
Đoạn thời gian sau đó, bởi vì Phong Duyên Trai có Độc Cô Phương, Phương Tịch chọn rời xa người này, bởi vậy không ở động phủ Phong Duyên Trai chuẩn bị, mà vẫn tu hành trong động phủ ở hẻm Chu Tước.
Mà đi đôi với việc bí cảnh Thiên Tiên đóng lại, các loại tin tức bay đầy trời.
Tiếng tăm của Độc Cô Phương cũng vang dội hơn, làm cho Phương Tịch cảm thấy giông ‌bão sắp đến.
Trong động phủ.
Bàn tay trắng nõn của Ung Vân Miên mài mực, Phương Tịch mở một tấm Hư Ngọc Phù Chỉ ra, viết chữ như rồng bay phượng múa...
Từng sợi tơ màu bạc hội tụ trên lá bùa, mang theo ý vị khó hiểu.
Bỗng nhiên!
Một tia sáng màu bạc chớp loạn, thôn phệ phù văn khác.
Hư không xuất hiện một cơn gió lốc nhỏ, rất nhanh trở lại bình thường.
- Lại thất bại.
Phương Tịch thu bút, thở dài một tiếng.
- Xác suất chế phù thành công của ngươi đã gần bằng Cát lão...
Ung Vân Miên an ủi:
- Nếu lấy tu vi mà nói, Cát lão đã vượt qua tám kiếp, mà ngươi còn chưa độ một kiếp nào, khác nhau một trời một vực... Đủ thấy tạo nghệ chế phù của ngươi còn hơn Cát lão...
- Cảm ngộ pháp tắc và tu vi không giống nhau.
Phương Tịch lắc đầu, lộ ra vẻ buồn khổ.
Sau đó ném phù bút, giang tay ôm Ung Vân Miên vào trong lòng, tay rất thành thục luồng vào trong yếm đối phương, vuốt ve bầu nhũ hoa to tròn đầy đặn kia.
Sau một hồi lâu.
Phương Tịch và Ung Vân Miên sắc mặt hơi ửng hồng đi ra động phủ.
- Mặc dù ta muốn cung ứng Nạp Vật Phù cho Phong Duyên Trai, nhưng hứa hẹn trước đó không thay đổi, Vân Miên nhớ bất cứ khi nào cũng có thể tới lấy phù lục.
Hắn cười tiễn biệt Ung Vân Miên.
- Đương nhiên...
Ung Vân Miên chắc chắn sẽ không từ chối chuyện tốt như thế, đang muốn nói thêm gì nữa, chỉ thấy trong động phủ sát vách đi ra mấy người, trên mặt đều có vẻ bi thương.
- Phương tiền bối.
Nhìn thấy Phương Tịch, một người của Trương gia lập tức tiến lên hành lễ:
- Lão tổ tông nhà ‌ta... qua đời.
- A?
Nghĩ đến bà lão khôn khéo kia, Phương Tịch mặt không biểu tình:
- Không biết là hỉ tang hay là?
Bạn cần đăng nhập để bình luận