Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 467: Di chuyển cây

Phương Tịch lĩnh hội Xích Tâm Đan Thư, đọc được chỗ đặc sắc thì không khỏi vỗ bàn ca ngợi.

Sau đó hắn gặp phải quan ải hay lúc có tâm đắc thì lại thừa cơ khai lò luyện đan, gia tăng cảm ngộ.

Lò luyện đan bây giờ hắn sử dụng đã là pháp bảo cấp ba cực phẩm, tên là Càn Khôn Đỉnh, chính là hắn đổi được ở Hoàng Sa Phái.

Đỉnh này có bốn chân, hai tai, bề ngoài hiện ra màu thanh đồng.

Phương Tịch há miệng ra, một tia anh hỏa đen nhánh đã rơi xuống phía dưới Càn Khôn Đỉnh, bắt đầu cháy hừng hực.

Tiếp theo hắn lấy từng hộp ngọc chứa linh dược ra, một loại linh dược Cát Căn hiện ra trước tiên, bị từng đạo Ất Mộc Thần Quang mài thành bột phấn, rơi vào trong đỉnh.

Ngay sau đó là một khối khoáng thạch màu đỏ thắm bị Phương Tịch đánh ra một đạo pháp lực hóa thành một đoàn dịch thể tinh hồng, chạy dọc theo miệng đỉnh vào trong...

Ở trong quá trình này, thần thái của Phương Tịch rất thả lỏng, mang theo một chút kích động hắn chủ động thử các loại thủ pháp luyện đan mới học được.

Không lâu sau, lô đỉnh oanh minh, một đoàn khói đen bốc lên.

Không hề nghi ngờ, một lò đan dược này đã bị phế rồi!

"Ngay từ đầu, đương nhiên đều là đan dược không đáng tiền... Sau đó lại bắt đầu linh dược tương đối trân quý..."

"Chờ sau khi tích lũy vấn đề đủ nhiều, gặp phải bình cảnh không cách nào vượt qua thì lại dùng Bồ Đề Ngộ Đạo Đan, tranh thủ nhất cổ tác khí giải quyết, tăng Thuật Luyện Đan lên."

Phương Tịch nhìn linh dược đã phế, mí mắt cũng không giật chút nào, bắt đầu làm sạch lò luyện đan rồi luyện đan lần nữa...

...

Mấy năm sau.

Phương Tịch tóc tai bù xù, ngồi khoanh chân, đánh từng đạo pháp quyết thu đan vào trong Càn Khôn Đỉnh.

Càn Khôn Đỉnh oanh minh một tiếng, nắp đỉnh chợt mở ra.

Đen, trắng, đỏ, vàng, xanh... Đám mây năm màu từ miệng đỉnh bay lên, từ trong đó bay ra mấy viên đan dược.

Những đan dược này đều tự mang theo dị tượng khác nhau, toàn thân lấp lánh ngũ sắc, bay vào bàn tay của Phương Tịch.

Sau đó có hai viên tự động nổ tung, biến thành bột phấn, còn có một viên hiện ra đường vân xám đen bên ngoài.

"Ngũ Vân Đan, hai viên thành đan, một viên liệt phẩm, hai viên phế đan... Trong một lò này có mười phần tài liệu, đại biểu tỉ lệ thành đan của ta ở khoảng hai thành... Khoảng cách Luyện Đan Sư cấp ba thượng phẩm vẫn còn kém một đường."

Phương Tịch thở dài, cấy hai viên chính phẩm Ngũ Vân Đan đi.

"Với Thuật Luyện Đan bây giờ của ta muốn luyện chế Độ Diệt Đan thì không có gì nắm chắc sẽ thành công..."

Mà những năm gần đây, hắn tự hỏi đã tăng Thuật Luyện Đan đến một bình cảnh.

Nếu hắn không đột phá thì cũng chỉ có thể lãng phí rất nhiều linh dược cấp cao, thông qua luyện tập để tìm kiếm linh cảm.

Nhưng mà Phương Tịch vẫn còn cách tốt hơn!

Hắn móc một bình ngọc ra, sau khi hắn mở ra thì có một mùi hương Bồ Đề kỳ dị tràn ra.

Trong nháy mắt hắn đã cảm thấy thức hải thần thanh khí sảng.

"Tích lũy nhiều vấn đề như vậy... Đúng lúc có thể giải quyết hết."

Phương Tịch tự lẩm bẩm rồi há miệng, một đạo thanh quang xuất hiện, cuốn Bồ Đề Ngộ Đạo Đan, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Đan dược vào bụng, thoáng cái đã hóa thành thanh khí lạnh lẽo, bay thẳng lên thức hải ở thiên linh của hắn!

Phương Tịch giật mình, cảm thấy trong nháy mắt đầu của hắn khai khiếu, ngộ tính tăng nhiều!

Hắn không dám chậm trễ, lập tức lấy Xích Tâm Đan Thư và Độ Diệt đan phương ra, bắt đầu lĩnh hội những vấn đề hắn tích lũy trong Thuật Luyện Đan trước.

"Sai, mạch suy nghĩ trước đó của ta có vấn đề..."

"Điều hòa long hổ chuyển âm dương... Thì ra là ý này, không thể chỉ từ trong lý giải Kết Đan... Xích Tâm Tử đáng chết, vậy mà lão lại dùng ẩn ngữ!"

"Thì ra luyện chế Độ Diệt Đan còn có mấy chỗ nho nhỏ cần chú ý, làm tốt thì có thể khiến tỉ lệ thành đan đề cao thêm một, hai thành, trước đó sao ta lại không nghỉ đến nhỉ?"

Phương Tịch cảm giác thần thức của mình hoạt động rất mạnh, linh cảm trong lòng một cái nối một cái bắn ra.

Sau khi hắn suy tư xong những vấn đề gộp lại trong mấy năm qua thì hắn lại xem Xích Tâm Đan Thư lần nữa, lập tức có cảm giác như bất chợt sáng sủa, hắn biết mình đã dung hội quán thông nội dung trong đan thư này.

Thuật Luyện Đan của hắn thỏa đáng tấn thăng cấp ba thượng phẩm, thậm chí là cực hạn cấp ba!

Tạo nghệ như vậy đã đủ nắm chắc luyện chế ra Độ Diệt Đan.

Mà Phương Tịch cảm thấy trạng thái của mình còn rất tốt, mặc dù có chút suy giảm nhưng tư duy của hắn vẫn hoạt động rất tốt.

Thấy vậy hắn lập tức lấy ngọc giản ghi chép Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận ra, bắt đầu cẩn thận lĩnh hội.

...

Không biết đã trôi qua bao lâu, trước mắt Phương Tịch chợt tối đen, hắn cảm thấy đầu óc mê man như nhét vào khối chì.

"Dược tính của Ngộ Đạo Đan đã hết rồi..."

Thần sắc của hắn biến đổi, che trán, vội lấy một bình đan dược loại an thần ở bên cạnh nuốt xuống.

Tiếp theo một loại thâm trầm ủ rũ lập tức dâng lên trong lòng của hắn.

Phương Tịch thuận thế ngã xuống đất, bắt đầu ngủ say.

Ba ngày sau.

Lúc này Phương Tịch mới đứng dậy, hoạt động thân thể dưới: "Cuối cùng đã khôi phục lại, mặc dù vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi..."

"Bây giờ tay nghề luyện đan của ta đã có thể luyện chế số lượng lớn đan dược tăng tiến pháp lực, sẽ không quá lãng phí."

"Nếu lại tu luyện trên linh mạch cấp bốn sẽ tu luyện đến cảnh giới Kết Đan viên mãn rất nhanh..."

Suy nghĩ đến đây, lúc này Phương Tịch cất kỹ các loại đan dược tứ tán khắp nơi lại rồi mới ung dung xuất quan.

Phỉ Thúy Đảo.

Hậu điện của Trường Thanh Điện.

Toàn thân Phương Tịch bao phủ Ất Mộc Thần Quang Tráo, hộ thể bảo quang này xanh biếc óng ánh, mặt ngoài có các loại đường vân dây leo, hoa cỏ không ngừng biến ảo.

Trận pháp phòng ngự lưu lại bên ngoài Trường Thanh Điện đương nhiên đã bị hắn thi triển Ngoại Đạo Nguyên Anh không chút khách khí ma diệt.

Tám truyền tống trận lẳng lặng đứng sừng sững, phần lớn đã hư hao.

Mà ở giữa điện đường thì có một con Ma Huyết Giao chiếm cứ, trong miệng của nó còn ngậm hai con quỷ vật cấp hai.

"Vất vả cho ngươi rồi."

Phương Tịch nói với Ma Huyết Giao một câu rồi phẩy tay áo một cái đã thu Ma Huyết Giao vào trong Sơn Hải Châu.

Lúc này, cuối cùng hắn đã trở lại Phỉ Thúy Đảo, còn tiến hành khảo sát toàn diện hòn đảo có hình hồ lô này một phen.

"Chỉ cần phong ấn U Minh Địa Mạch thì đây chính là một chỗ tu luyện không tệ, đủ để Kết Anh..."

Hắn lại nhìn qua tám tòa cổ truyền tống trận kia.

Thoạt nhìn có ba cái đã hoàn toàn bị phế, một cái truyền tống trận còn dùng được duy nhất lúc trước là đến bí cảnh Trường Thanh Viên, bây giờ chắc chắn cũng đã hỏng.

Năm cái còn lại vốn đã hư nhưng vẫn còn một tia hi vọng.

Phương Tịch có thể thử tu bổ mấy cái hư hao không quá nghiêm trọng lại, sau đó nếu truyền tống trận ở bên kia không hỏng, vậy thì có lẽ vẫn có thể sử dụng được.

Mặc dù hắn không biết thông đến nơi nào, nhưng bất kể Bắc Nguyên, Đông Hải hay là chỗ nào thì chắc chắn cũng có thể mang đến cho hắn rất nhiều tài nguyên.

Chỉ là làm như vậy thì cũng tương đối nguy hiểm, Phương Tịch đỉnh để chuyện này lại sau khi Kết Anh rồi mới bắt đầu thăm dò.

Một lúc sau có một đạo thanh hồng bay lên giữa không trung, rơi lên long phượng xa giá.

"Công tử."

Chung Hồng Ngọc dẫn theo mấy tu sĩ Trúc Cơ cung kính hành lễ.

Bọn người Hải Đại Ngưu, Nguyễn Tú Tú, Tông Linh Hô ở trong đó.

"Quỷ tu cấp Kết Đan ở đây đều đã bị bản tọa trừ khử... Trước hết các ngươi quan sát trận đồ, trận kỳ này... Không lâu nữa bản tọa sẽ bố trí trận pháp, kiềm chế Huyền Minh Âm Khí ở đây, lại lấy một cây linh thực làm trận nhãn hạch tâm, trấn áp địa mạch.

Phương Tịch xòe tay ra, những vật bày trận như mấy cái ngọc giản, trận kỳ và trận bàn đã bay vào trong tay của các tu sĩ.

"Công tử anh minh, từ sau khi thiếp thân Kết Đan thì cũng luôn muốn thanh lý Phỉ Thúy Đảo đây."

Trên mặt của Chung Hồng Ngọc hiện ra vẻ vui mừng.

Nàng cũng không phải Giả Đan, tu vi không thể nào tiến thêm như Thái Thúc Hồng và Trương Trúc Thịnh mà thật sự là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.

Linh mạch cấp hai thượng phẩm ở Long Ngư Đảo không thể nào thỏa mãn nhu cầu tu luyện của nàng, nàng đang cân nhắc linh mạch phù hợp.

Làm một tu tiên giả thì dù Chung Hồng Ngọc chỉ dám suy nghĩ một chút về Nguyên Anh ở trong mơ nhưng dù có thể đề thăng tu vi lên một tầng thì cũng rất tốt.

Ít nhất tu tiên giả Kết Đan trung kỳ đủ để ép qua Thái Thúc Hồng, trở thành tu sĩ xếp hạng thứ hai ở tu tiên giới ba nước.

"Lão gia lợi hại, nếu nắm được đảo này thì có thể khai khẩn được biết bao nhiêu linh điền nữa!"

Hải Đại Ngưu với bộ dáng viên ngoại nhà giàu không khỏi khen ngợi.

Nguyễn Tú Tú và các tu sĩ Trúc Cơ như Tông Linh Hô trong đôi mắt cũng mang theo sự ao ước.

Trước đó linh mạch tốt nhất ở cấp hai cũng chỉ cấp hai, nếu có thể đến Phỉ Thúy Đảo tu luyện thì có lẽ sinh thời các nàng cũng có thể đột phá Trúc Cơ viên mãn, có được một tia hi vọng trùng kích Kết Đan chứ?

"Các ngươi trước hết lĩnh hội phương pháp bày trận, đến lúc đó do ta chủ trì bày trận."

Phương Tịch thấy rõ suy nghĩ của nhưng người này nhưng chẳng qua đều là chuyện không quan trọng.

Nửa tháng sau.

Đi kèm với từng đạo độn quang rơi xuống các nơi trên Phỉ Thúy Đảo, tu sĩ trong đó dựng thẳng trận kỳ lên, rót pháp lực vào trong, có cột sáng xanh biếc liên tục sáng lên, chui vào trong quỷ vụ...

"Thiên Cương Bắc Đẩu phong ma... Khởi trận!"

Đi kèm với tiếng nói của Phương Tịch trong Truyền Âm Phù thì Chung Hồng Ngọc lập tức không chút do dự vận chuyển trận pháp.

Trong cột sáng có từng đạo phù văn lấp lánh như con cá bơi lội, chợt biến lớn.

Từ trên không nhìn xuống thì thấy được bảy điểm sáng lấp lánh, sau đó hóa thành bảy cột sáng ngút trời.

Giữa các cột sáng có quang mạc tương liên, không ngừng khuếch trương, bao phủ toàn bộ Phỉ Thúy Đảo vào trong...

Phương Tịch đứng trên gốc cây Trường Thanh Mộc to lớn còn sót lại, trong tay hắn cầm trận bàn cấm chế hạch tâm nhất, không ngừng điều chỉnh bố trí.

Ô ô!

Từng đạo quỷ vụ bị quang mạc hấp thu như cá voi hút nước, không ngừng áp súc... Như thủy triều đen, nhanh chóng cuốn đến hội tụ lại dưới cọc gỗ Trường Thanh, hiện ra một khe nứt to lớn.

Trong tay của Phương Tịch hiện ra một cây trận kỳ, đánh vào trong khe nứt.

Phốc phốc!

Bảy đạo tinh quang hiển hiện hóa thành bảy điểm nhỏ, rơi lên trận kỳ khiến một quang mạc trắng bệch rất dày xuất hiện, hình thành một đạo phong ấn, tạm thời lấp đầy khe nứt lớn trên đại địa.

Quỷ vụ quanh quẩn trên Phỉ Thúy Đảo đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là linh khí vô cùng tinh thuần trong hư không, khiến trên mặt của các tu sĩ Trúc Cơ cũng ửng đỏ...

"Tạm thời phong bế U Minh Địa Mạch nhưng duy trì phong ấn cần không ngừng tiêu hao... Vấn đề khá lớn."

Trong tay Phương Tịch cằm Sơn Hải Châu màu lam, hắn chợt đánh một đạo pháp quyết ra.

Sơn Hải Châu lơ lửng giữa không trung rồi hóa thành một cánh cửa ánh sáng, không ngừng bị banh ra.

Sau đó từng sợi rễ đen nhánh từ trong đó duỗi ra, vậy mà là Yêu Ma Thụ!

"Yêu Ma Thụ vẫn luôn có thể di động, chỉ là tốc độ của nó quá chậm, hoàn toàn không thể bằng tu sĩ phi độn được..."

"Sau khi có Sơn Hải Châu mới xem như có thể thật sự trồng cây mang theo bên người..."

"Chẳng qua bây giờ lại cần nhờ ngươi."

Phương Tịch thôi động Trường Sinh Thuật, chuyển Yêu Ma Thụ đã được tế luyện gần như là phân thân từ trong Sơn Hải Châu ra.

Ba!

Một sợi rễ cây đen nhánh thô to trực tiếp chui vào trong cọc gỗ Trường Thanh, dường như đang hấp thu chất dinh dưỡng.

Tiếp theo từng sợi rễ xuất hiện như cánh tay duỗi ra đầy trời.

Vô số cánh tay nắm lấy mặt đất, gốc cây bên ngoài... Chợt dùng sức...

Tán cây thô to của Yêu Ma Thụ tụ lại hết cùng một chỗ như vô số dây leo, cành cây tạo thành mộc cầu, chợt từ trong Sơn Hải Châu hiện ra.

Ầm ầm!

Cuối cùng một cây Yêu Ma Thụ đen nhánh cần mấy người mới có thể ôm hết rơi lên khe hở đã từng là U Minh Địa Mạch.

Từng sợi rễ bắt đầu liên tục thăm dò vào trong khe đất, dường như đan hấp thu U Minh Địa Mạch chi khí.

Vô số sợi rễ phụ tựa như chỉ khâu vết thương, rậm rạp chằng chịt, hoàn toàn chặt lại khe nứt lớn.

"Quả nhiên... Yêu Ma Thụ này cái gì cũng ăn được."

Phương Tịch thấy cảnh này thì không khỏi nở nụ cười: "Do nó phong ấn U Minh Địa Mạch thì hao tổn nhỏ nhất... Sau này còn có thể xem đây là hạch tâm, bố trí trận pháp cấp bốn..."

"Mà linh khí trong Sơn Hải Châu sung túc, sau này nếu gặp phải cường địch thì có thể di chuyển Yêu Ma Thụ vào trong đó, ta lại khôi phục năng lực hành động..."

Lúc Phương Tịch còn là tiểu nhân vật của tu tiên giới thì không thể không giấu Yêu Ma Thụ thật kỹ.

Chẳng qua bây giờ hắn đã có chiến lực Nguyên Anh nên ít cố kỵ hơn rất nhiều.

Dù sao chính là hắn tình được một cây linh thực này, trở thành hạch tâm đại trận của Phỉ Thúy Đảo thì thế nào?

Không ai dám hỏi hắn lai lịch của linh thực, cũng không ai có thể nhìn trộm bí ẩn của Phỉ Thúy Đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận