Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 317: Cùng đồ mạt lộ

Mấy tháng sau.

Tùng tùng!

Tùng tùng!

Trống trận oanh minh, bên ngoài Bạch Trạch Tiên Thành lại có một chi đại quân tu sĩ sắp hàng chỉnh tề.

Trên bầu trời, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền ngũ sắc dừng lại, các loại quang hoa trên đó bùng lên, đều đang chuẩn bị công kích lợi hại.

Mà dưới mặt đất, trước đại quân tu sĩ thì còn có mấy con cự thú thân dài hơn mười trượng.

Từng con cự thú này đều có làn da xanh đen, hình dạng như tê giác, quanh thân có một lớp giáp rất dày bao phủ, phần lừng còn có một số kiến trúc, có tu sĩ ở trong đó hoặc kháp quyết niệm chú, hoặc vung vẩy trận kỳ trận bàn...

Tùng tùng!

Tiếng trống trận vang vọng Bạch Trạch Tiên Thành, khiến bọn người Âu Dương Chấn và Viên Phi Hồng quan chiến trên tường thành đều liên tục biến đổi sắc mặt.

"Ngay cả loại chiến thú áp đáy hòm như Cổ Lôi Thú cũng lấy ra, xem ra Huyền Thiên Tông là thế tất phải được."

Một thanh niên mặt tròn ở bên cạnh Viên Phi Hồng tự lẩm bẩm.

Y họ Hướng, xếp hạng hai mươi chín, chính là sư huynh của Viên Phi Hồng.

"Còn cò nhiều tu sĩ như vậy, nhìn kìa cơ xí của các thế lực Trúc Cơ Linh Kiếm Môn, U Nguyệt Môn, Long gia... Xem ra đã dốc sức huy động các thế lực lớn của Việt Quốc, điều nhân thủ định tiêu hao đại trận thủ thành!"

Một mỹ phụ nhân dung mạo tú lệ cũng thì thào.

"Không sao... Dù thanh thế lớn như vậy nhưng vẫn thua thú triều một chút."

Âu Dương Chấn cầm Quỳ Ngưu Cổ, lớn tiếng cổ vũ sĩ khí: "Các sư đệ, sư muội, cứ dựa theo kế hoạch trước đó mà làm!"

"Tuân lệnh!"

Các sư đệ, sư muội Trúc Cơ nhao nhao ứng lệnh, mang theo một số khách khanh tiến về nơi nào đó để tăng cường phòng ngự cho trận pháp.

Bất chợt hai đạo độn quang quấn vào nhau, từ trong đó truyền ta tiếng kinh hô của một nữ tử: "Hướng sư đệ, ngươi..."

"Hả?"

Âu Dương Chấn kinh hãi, chỉ thấy Hướng sư đệ xếp hạng hai mươi chín khống chế một thanh phi kiếm kim quang óng ánh đánh lén mỹ phụ nhân Thanh sư muội.

Ngực Thanh sư muội chảy máu, độn quang lung lay sắp đổ, còn túi trữ vật lại bị Hướng sư đệ cướp đi, y dùng phù triện nào đó trong nháy mắt đã xóa đi lạc ấn pháp lực rồi lấy ra một cây trận kỳ lấp lóe linh quang.

Trận kỳ này rõ ràng là pháp khí quang trọng có thể khống chế trận pháp mà Âu Dương Chấn đã giao cho các sư đệ lúc trước.

"Hướng sư đệ, thì ra ngươi là phản đồ!"

Âu Dương Chấn nổi giận gầm lên, Quỳ Ngưu Cổ vừa vang lên thì từng đạo sấm sét màu tím như thủy triều tuôn đến vị Hướng sư đệ mặt tròn kia.

Hướng sư đệ nhìn vị sư huynh này, trên mặt y hiện lên một chút sợ hãi nhưng vẫn lớn tiếng trả lời: "Ta chỉ không muốn mất mạng vì dã tâm của ngươi thôi... Tử thủ Bạch Trạch Tiên Thành với ngươi, có lẽ ngươi có thể thu được rất nhiều tài nguyên Kết Đan nhưng chúng ta có thể được gì?"

Người này vừa lớn tiếng trả lời vừa lấy ra một tấm phù triện dán lên thân, một tầng hộ thể linh quang kim sắc xuất hiện lại có thể cản được lôi đình do Quỳ Ngưu Cổ phát ra, rõ ràng nó chính là một tấm phù triện phòng ngự cấp ba!

Hướng sư đệ vốn còn rất e ngại nhưng khi thấy Hộ Thể Kim Quang Phù mà Huyền Thiên Tông đưa cho y thật sự có thể ngăn cản được Đại sư huynh thì sắc mặt rất vui mừng.

Tay trái của y nhanh chóng vỗ túi trữ vật, một cây trận kỳ khác xuất hiện, y điên cuồng rót pháp lực vào hai cây trận kỳ giống nhau như đúc, trên mặt còn cười điên cuồng: "Ha ha ha... Bây giờ ta sẽ lập tức mở trận môn ra để Huyền Thiên Tông tiến vào, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"

Nhưng một khắc sau Hướng sư đệ nhìn cấm chế bao phủ Bạch Trạch Tiên Thành, phát hiện nó không biến hóa chút nào thì thần sắc đại biến: "Sao có thể?"

"Hừ... Ta đã sớm biết không chỉ khách khanh mà trong các ngươi cũng có người lén lút giao du với bên ngoài, sao ta lại không đề phòng một tay chứ!"

Âu Dương Chấn bay ra, đỡ được Thanh sư muội, một tay khác thì lấy một lệnh bài trắng như ngọc ra: "Trận kỳ mà ta cho các ngươi đều có ám môn, bị lệnh bài của ta khống chế... Phản đồ nhận lấy cái chết!"

Y hận thấu xương tên nhị thập cửu sư đệ này, hung hăng vung lệnh bài lên, một mảnh hào quang bay ra, kết nối với cấm chế của đại trận.

Một đạo quang huy trắng tinh chợt rơi xuống hóa thành cột sáng khổng lồ, bao phủ Hướng sư đệ vào bên trong, vô cùng vô tận thần lôi và chân hỏa xuất hiện bao phủ cả người y...

Hướng sư đệ sợ hãi nhìn từng tầng hộ thể kim quang của mình bị mờ đi, còn chưa kịp mở miệng cầu xin đã bị vô số chân hỏa luyện thành tro, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.

"Hừ, đây chính là kết cục của phản đồ, Thanh sư muội, muội không sao chứ?"

Âu Dương Chấn nhìn Thanh sư muội trong lòng mình, tay bất chợt tê rần, lệnh bài trong tay rơi xuống đất bị một vệt sáng vững vàng tiếp trong tay.

Thanh sư muội cười duyên, thân hình ả lui lại như quỷ mị, pháp lực phun trào trên tay, nhanh chóng luyện hóa lệnh bài cấm chế.

"Giết!"

Cùng lúc đó, mấy tên khách khanh Trúc Cơ liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao lấy linh khí ra công kích những đệ tử Bạch Phong Sơn xung quanh đang trợn mắt hốc mồm vì kinh biến ở xung quanh.

"Song Vĩ Hạt... Tốt, tốt, tốt... Trứng của con độc vật này còn là ta tự tay giao cho ngươi, không ngờ ngươi lại dùng thứ này để ám toán ta! ?"

Trên người Âu Dương Chấn chợt lóe lôi quang, đánh một con Song Vĩ Hạt hóa thành tro bụi, trên mặt y xuất hiện một tầng hắc khí, nhanh chóng nuốt xuống một viên linh đan giải độc.

Viên Phi Hồng quá sợ hãi, lấy linh khí ra hộ vệ bên cạnh Âu Dương Chấn, vẻ mặt đầy khó tin: "Thanh sư tỷ... Vì sao?"

Thanh sư tỷ trầm mặc rồi chợt thản nhiên trả lời: "Xin lỗi... Thật ra sư tỷ đã thần có đạo lữ, chính là đệ tử của Huyền Thiên Tông, huống chi... Sư tỷ cũng không tán đồng với kế hoạch tử thủ của Âu Dương sư huynh. Huyền Thiên Tông đã có thể công phá Thành Vọng Nguyệt Sơn của Tống gia, sao sư huynh biết bọn họ không có bộ Hám Địa Đại Trận thứ hai? !"

Y nhìn qua Âu Dương Chấn, cảm thấy Đại sư huynh phong tỏa tin tức thật sự là một quyết định sai lầm.

Hay nói cách khác, câu cá câu ra yêu thú!

Không những có rất nhiều khách khanh phản bội mà ngay cả các sư tỷ đệ ngày đêm chung sống cũng mỗi người đi một ngả.

"Chuyện đã đến nước này..."

Thanh sư muội chỉ vào bụng hiện ra một giọt máu tươi, nhanh chóng cắm lệnh bài vào trong, khiến lệnh bài tỏa ánh sáng đỏ tươi, rõ ràng là đang dung loại bí thuật huyết tế nào đó có hiệu quả tăng tốc độ luyện hóa.

Tạp sát!

Trong lệnh bài phá ra một âm thanh thanh thúy, trên mặt Thanh sư muội chợt lóe sự vui mừng, nhanh chóng lay động lệnh bài.

Trong nháy mắt, đại trận hộ thành đang bao phủ Bạch Trạch Tiên Thành oanh minh run rẩy, vô số cấm chế sụp đổ, dường như đã trở thành tử vật, mất đi hiệu quả vốn có.

"Ha ha, hạ thành này cho bản lão tổ!"

Trương Trúc Thịnh thấy cảnh này, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng những vẫn chưa đặt mình vào nguy hiểm mà nhanh chóng phát mệnh lệnh.

Những chiếc linh chu bay lượn trên không trung và Cổ Lôi Thú gầm lên xông vào Bạch Trạch Tiên Thành.

Rầm rầm!

Cổ Lôi Thú như ngọn núi nhỏ, mỗi lần nó chạy đều nhấc lên một trận địa chấn nhỏ.

Nó chở tu sĩ trên lưng, dễ như trở bàn tay tông sụp cổng Bạch Trạch Tiên Thành, bước vào đường lớn, từng tảng đá xanh trên mặt đất trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy...

Nhưng tán tu sót lại đang trốn trong động phủ của mình run sợ, vô cùng hối hận không rời khỏi tiên thành sớm.

Bạch Trạch Tiên Thành... Bị phá!

Trên mặt Âu Dương Chấn xuất hiện một tia tuyệt vọng.

"Sư huynh, chúng ta đi!"

Viên Phi Hồng hét dài, triệu hồi linh thú, y ôm Âu Dương Chấn lên dực xà, lập tức điên cuồng thúc giục pháp quyết, muốn linh thú chở hai người chạy trốn.

"Thả ta ra!"

Âu Dương Chấn đẩy Viên Phi Hồng ra, tử khí cuồng thiểm trên mặt, bạch mang toát ra trong hai mắt của y như thực chất: "Bạch Trạch Tiên Thành bị phá, ta cũng có tội... Tiện nhân, ta muốn ngươi chết!"

Y điên cuồng gao thét, không biết đã vận dụng bí pháp gì mà có thể cưỡng ép ngăn chặn độc tố trong cơ thể, thôi động Quỳ Ngưu Cổ.

Đông!

Lôi điện cuồng vũ trên Quỳ Ngưu Cổ, to lên như một cung điện đập xuống giữa đầu.

Vô số lôi điện cuồng vũ bổ xuống như một mảnh rừng rậm trắng tinh.

Tu sĩ Trúc Cơ viên mãn dùng pháp bảo cấp ba một kích ôm hận.

Dù Thanh sư muội là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thì cũng biến thành tro tàn dưới vô số lôi điện...

"hừ, tiểu nhi chớ càn rỡ!"

Một bóng người từ bên ngoài Bạch Trạch Tiên Thành bay vào, linh áp kinh khủng không ngừng tán ra bốn phía.

Là Trương Trúc Thịnh!

Nửa tháng sau.

Một đạo độn quang ảm đạm rơi xuống một ngọn núi hoang.

Độn quang thu lại hiện ra hai người, lại là Viên Phi Hồng và Âu Dương Chấn.

Chỉ là dáng vẻ của Âu Dương Chấn bây giờ nhìn rất thê thảm, không những khắp nơi trên người cháy đen mà một đầu tóc đen cũng hóa thành bạc trắng, nhìn như gần đất xa trời.

"Sư huynh..."

Trong giọng nói của Viên Phi Hồng mang theo tiếng khóc nức nở, sờ khắp toàn thân, cuối cùng tìm được một viên đan dược chữa thương cho Âu Dương Chấn uống.

Một trận chiến trước đó ở Bạch Trạch Tiên Thành, Âu Dương Chấn đối đầu Trương Trúc Thịnh, đương nhiên là đại bại!

Dù Âu Dương Chấn liều mạng, liên tục vận dụng nhiều loại bí thuật ma đạo tàn phá thọ nguyên để tăng thực lực cũng không phải là đối thủ của Huyền Thiên Tông Trương lão tổ.

Thời khắc sống còn, nếu không phải những đệ tử khác của Bạch Phong Chân Nhân liên thủ thi triển vài tấm phù bảo của Bạch Phong Chân Nhân để lại phối hợp với trận pháp, nhất thời cầm chân Trương Trúc Thịnh thì có lẽ hai người họ không thể thoát được.

Dù vậy, Viên Phi Hồng cũng trải qua ác đấu liên tục, bị truy binh đuổi đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, sau mấy lần đấu pháp ngay cả linh thú của y cũng chiến tử...

"Đây là... Đâu?"

Một lát sau, Âu Dương Chấn miễn cưỡng mở mắt ra, lẩm bẩm.

"Không biết... Đệ vốn định chạy về hướng Mộc Quốc hoặc là Võ Quốc nhưng ở biên giới lại gặp phải rất nhiều truy binh, chỉ có thể làm ngược lại, chạy vào trong Việt Quốc... Phòng ngự của Huyền Thiên Tông ở đây hơi yếu một chút..."

Viên Phi Hồng lấy một ngọc giản ra, miễn cưỡng phân biệt phương hướng: "Đi tiếp về hướng Bắc sẽ đến khu vực Hồ Vạn Đảo... Đệ muốn mang Đại sư huynh đến Hồ Vạn Đảo tạm lánh, ở đó dễ cũng có bằng hữu, nếu Trương lão tổ đuổi theo thì cùng lắm chúng ta trốn vào Phỉ Thúy Đảo, xem thử Trương lão tổ kia có dám đuổi theo không?"

"Hồ Vạn Đảo... Bằng hữu?"

Âu Dương Chấn suy nghĩ một lúc rồi quyết định: "Long Ngư đảo chủ là người phúc hậu, chắc chắn sẽ thu nhận đệ... Nhưng ta thì không cần, nếu không giết được tên thủ lĩnh đạo tặc ta thì Huyền Thiên Tông sẽ không từ bỏ ý đồ... Ta sẽ không đi cùng đệ khiến đệ gặp họa."

"Sư huynh? !"

Mắt của Viên Phi Hồng đỏ lên.

Mà lúc này, ở phía sau họ lại truyền đến tiếng xé gió bén nhọn.

"Đệ đi nhanh, ta đoạn hậu cho đệ!"

Thần sắc Âu Dương Chấn biến đổi, miễn cưỡng đứng dậy: "Nếu đệ không đi... Ta lập tức tự đoạn tâm mạch ở đây!"

Sau khi ép Viên Phi Hồng đi, Âu Dương Chấn xoay người nhìn độn quang đuổi theo, thần sắc của y hơi mơ màng, dường như đang nhớ lại lúc sư tôn còn tại thế, đủ loại Bạch Trạch Tiên Thành.

"Thôi... Đầu Âu Dương Chấn ta ở đâu, ai dám đến lấy?"

Y miễn cưỡng khống chế độn quang, hủy đi một chút nguyên khí cuối cùng hóa thành một tia chớp màu tím sẫm phóng vào truy binh phía sau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận