Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1000 - Giải Quyết.



Chương 1000 - Giải Quyết.



Chương 1000: Giải Quyết."Còn chưa định ra." Tuy cũng đã tám chín phần mười rồi, nhưng cuối cùng mệnh lệnh có xuống không, Diệp Thâm không muốn nói ra ngay, bằng không thì còn một phần còn lại, sẽ làm cho cô thất vọng.Hoa Chiêu nhắc tới tim lại buông lỏng một chút, bất kể là nhiệm vụ gì, bọn họ cũng sẽ phải chia xa đấy."Vậy ngày nghỉ còn chưa chấm dứt?" Hoa Chiêu hỏi."Ừ." Diệp Thâm gật đầu."Yeahhh!" Hoa Chiêu lập tức vui vẻ mà bổ nhào qua, tận dụng tối đa một vài ngày nghỉ còn lại....Sáng sớm hôm sau, được rồi, là gần buổi trưa, Hoa Chiêu mới ngủ dậy.Tiểu Thận đã ở trong ngực cô ăn uống no đủ ngủ trưa rồi.Chỉ cần ở trong ngực Hoa Chiêu, thằng bé sẽ không khóc không náo, cũng giống như anh chị, cho ăn là được.Nhưng đã đến trong ngực người khác sẽ khó tính hơn, ôm không thoải mái liền cau mày, vẻ mặt không vui.Tuy còn nhỏ đấy nhưng cũng có ý nghĩ của riêng mình.Mọi người thấy vậy vừa đau lòng lại buồn cười.Anh chị của nó từ nhỏ đều thật vui vẻ đấy, cũng không có nhiều biểu cảm như vậy.Diệp Thâm đã không thấy bóng dáng rồi, Hoa Chiêu hỏi một chút mới biết được, buổi sáng trời chưa sáng đã đi, không biết đi làm cái gì rồi.Cô nhíu nhíu mày, không có hỏi lại, cô cũng không thể quyết định được nhiệm vụ mới của anh.Nếu để cho cô giao nhiệm vụ cho Diệp Thâm, cô liền để cho anh ấy ở nhà công tác. . . . Nhưng hiển nhiên chuyện này là không thể nào đấy."Em thấy đại bảo là đứa nhóc béo lùn chắc nịch, thật đáng yêu." Hoa Chiêu ôm tiểu Thận, cùng Diệp Thư trao đổi.Trước kia cô luôn không có tâm tình, cũng không chú ý đến đứa bé này lắm.Bây giờ mọi chuyện đều qua đi, sóng yên biển lặng, cô cũng có tâm tư nhìn kỹ đứa bé của Diệp Thư rồi.Vừa nhìn đã bó tay rồi, tiểu gia hỏa còn chưa đầy tháng, đã 7,5 cân rồi, béo thành một cục thịt."Nó vừa sinh đã 4 cân? Như vậy sẽ không hoạt động được, phải giảm béo!" Hoa Chiêu nhanh chóng nói ra."Còn phải giảm béo sao?" Diệp Thư không biết đứa bé còn nhỏ như vậy cũng phải giảm béo: "Không tốt lắm đâu?""Béo như vậy mới không tốt! Chị mỗi ngày cho nó ăn cái gì? Ăn đến béo như vậy!" Hoa Chiêu im lặng nói."Còn có thể ăn cái gì, đương nhiên là bú sữa mẹ rồi." Diệp Thư kỳ thật cũng hiểu được đứa nhỏ quá mập, cô ấy cũng sắp ôm không nổi rồi.7,5 cân không nặng, nhưng mỗi ngày treo trên tay, xem nó có nặng không."Em nói là chính chị đã ăn cái gì? Sữa này của chị cũng thừa chất rồi, cho thằng bé ăn ít một chú." Hoa Chiêu nói ra."Không được ah, thiếu ăn một miếng nó sẽ khóc, NGAO NGAO đấy, chịu không được." Diệp Thư vừa ngọt ngào lại xoắn xuýt nói.Hoa Chiêu ngẫm lại, cô xác thực cũng thỉnh thoảng nghe thấy đại bảo khóc, nhưng khóc vài tiếng liền im lặng, cô còn tưởng rằng nó tính tình tốt.Xem bộ có lẽ là cho thằng bé bú sữa để nó im lặng rồi."Không được, nhất định phải khống chế lượng sữa, lại tiếp tục béo lên sẽ sinh bệnh đấy." Hoa Chiêu nói ra.Mà ngay cả ba đứa nhỏ của cô cũng thỉnh thoảng sinh bệnh, cũng đừng nói con của người bình thường rồi."Được rồi. . ."Thời tiết rất nóng, đại bảo lại béo như vậy, trên người đều là bệnh mẩn ngứa, đặc biệt là dưới cổ, đỏ đến dọa người.Nếu không phải thuốc mỡ tự chế của Hoa Chiêu rất có tác dụng, cô ấy sẽ gấp chết.Nhưng nó chỉ có thể giảm mẩn ngứa lại không thể giảm béo.Diệp Thư cùng Hoa Chiêu thảo luận mấy phương pháp cho đại bảo giảm béo, Trương Quế Lan tiến đến gọi hai người ra ăn cơm.Lúc các cô ra ngoài đã thấy Từ Mai ở trên bàn cơm.Thấy hai người đi ra, Từ Mai lập tức nhìn về phía hai tiểu bảo bối."Ai nha nha, đều đáng yêu như thế, ôm đứa nào mới tốt đây?" Cô ấ cao hứng mà chà chà tay.Tuổi càng lớn, cô ấy phát hiện mình càng thích trẻ con.Nhưng mình đã không thể có được rồi, chỉ có thể thích con người khác."Tiểu Điềm Điềm sợ người lạ, đại bảo lại quá nặng, tôi rất xoắn xuýt ah." Từ Mai cười nói, xong lại vươn tay về phía đại bảo.Nặng chút cũng không sợ, chút sức nặng này cô ấy còn ôm nổi.Sợ người lạ mới đáng sợ, Tiểu Điềm Điềm khóc lên, quả thực muốn mạng người.Nhưng cô thật sự muốn ôm tiểu Điềm Điềm ah.Đôi mắt to đen láy giống như một bản sao thu nhỏ của Hoa Chiêu, dáng vẻ cau có đặc biệt đáng yêu."Ngày mai tiểu Điềm Điềm đầy tháng ah? Mời khách không?" Từ Mai hỏi Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, tiểu Thận đã sắp được một tháng rồi."Đầy tháng có sắp xếp gì không mẹ?" Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan.Chính cô cũng đã quên nên có thể có ý kiến gì, bất quá người trong nhà nhất định sẽ có sắp xếp a?"Mẹ chồng con có ý định không tổ chức, không làm gì đặc biệt, cho dễ nuôi." Trương Quế Lan nói ra.Tuy không náo nhiệt không long trọng, nhưng chỉ cần tốt cho đứa nhỏ, như thế nào cũng được.Hoa Chiêu cũng không sao cả, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, biết cái gì, nghi thức gì đều là cho người lớn đấy.Không làm còn tránh khỏi phiền toái.Chỉ cần tiểu Thận ở trong ngực cô, cô thế nào cũng được.Thật vui vẻ mà cơm nước xong xuôi, Hoa Chiêu mới hỏi Từ Mai: "Sao cô lại rảnh rỗi đến đây rồi?"Những ngày này không phải cô ấy nên bận đi xử lý những người trong nhà máy sao?"Khục, tôi đuổi việc hai phần ba, bọn hắn đang ở cửa ra vào náo, tôi đi ra trốn vài ngày." Từ Mai có chút xấu hổ nói.Hoa Chiêu. . . . .Từ Mai lúng túng khó xử cười ha ha một cái: "Cô không phải nói để cho tôi yên tâm đuổi việc nha, tôi liền đem những người trước kia trộm gian dùng mánh lới đều khai trừ…"Năm 1981, làn sóng sa thải vẫn chưa ập đến, có rất ít nhà máy phải đóng cửa do quản lý kém, thậm chí có nhà máy đóng cửa rồi thì công nhân cũng sẽ được chuyển đến các đơn vị khác để tiếp tục làm việc.Bát sắt nha, rất rắn chắc.Mà những người không có công tác kia, phần lớn là thanh niên tri thức từ nông thôn trở về.Loại người này, Từ Mai không dám dùng...Nhưng cuối cùng một ít người cô ấy đưa tới, cũng không đáng tin cậy.Lúc này người dám đến xí nghiệp tư nhân đi làm, phần lớn đều là đến bước đường cùng tìm không thấy công tác khác.Xí nghiệp tư nhân tiền lương tuy cao hơn một chút, nhưng bát cơm không phải bằng sắt đấy, là sứ, rơi trên mặt đất liền nát.Như hiện tại, ông chủ nói sa thải liền sa thải rồi, tương lai không bảo đảm.Vì vậy, những người chưa có việc làm vẫn thích doanh nghiệp nhà nước hơn, thật sự không được, mới chọn xí nghiệp tư nhân.Đối với công việc không có gì đảm bảo về tương lai này, có thể nghiêm túc được bao nhiêu không cần nghĩ cũng biết.Hơn nữa những người này phần lớn là xí nghiệp nhà nước đóng cửa rơi xuống đấy, biết nhất là kéo dài công việc."Nhà xưởng ngừng sản xuất rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi."Không có, tôi lại đưa một nhóm từ nông thôn tới, đêm qua phát tin tức ra ngoài, buổi sáng hôm nay đã chật kín người!" Từ Mai cười nói.Nông dân cùng những người này không giống nhau.Hiện tại nông dân còn có suy nghĩ vào thành phố công tác là nhảy qua long môn, cho dù không phải là doanh nghiệp nhà nước, cho dù không chia nhà ở, chỉ cần có lương thì sẽ làm việc nghiêm túc.Chỉ sợ bị đuổi trở về, lại quay trở lại trong đất trồng trọt. Chẳng những không có tiền, mấu chốt là mất mặt!Hoa Chiêu gật đầu, cô ấy có thể nêu ra quan điểm này khi nhà máy được xây dựng, nhưng cô đã không làm vậy, cô lựa chọn để cho chính bọn họ lục lọi.Nhiều kinh nghiệm một chút, mới có thể phát triển."Cho nên cô chớ né tránh, quay trở lại giải quyết vấn đề đi." Hoa Chiêu nói với cô ấy: "Nói cho bọn hắn biết, tại sao lại bị khai trừ, nên mắng thì phải mắng, không phục cũng làm, chớ né, giống như cô đuối lý vậy.”"Cô trốn ở đây, bọn hắn sẽ càng dũng cảm, cô nói trở về, bọn hắn sẽ trung thực ngay."Từ Mai. . . . ."Được rồi, cô nói đúng." Cô ấy thống khoái đứng dậy, hùng hổ mà thẳng bước đi....Nghe nói chuyện rất nhanh đã được dẹp loạn rồi, Từ Mai đứng ở cửa ra vào cùng hơn mười người "Giảng đạo lý", đem mỗi người đều nói đến á khẩu không trả lời được, đám người không cam lòng mà giải tán.Việc này thiếu chút nữa đăng lên báo.Kết quả bị Hoa Chiêu đè xuống dưới.Bọn họ đã thuê hơn 8 người, đến cùng có thể thuê mấy người mới phù hợp, bên trên còn chưa nghiên cứu xong, bọn họ đừng nên đụng vào họng súng, lại bị trở thành tiêu biểu.Lại qua vài ngày, Từ Mai không tới, Lưu Tiền vẻ mặt u sầu mà đến tìm Hoa Chiêu."Có chuyện gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Có thể làm cho Lưu Tiền biểu lộ như vậy, cô có chút tò mò.



Bạn cần đăng nhập để bình luận