Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1388 - Đường Chết.



Chương 1388 - Đường Chết.



Chương 1388: Đường Chết.Không ngờ lòng vòng thế nào, ông ta không chết mà còn nhìn thấy bà vợ chết tiệt của mình!Hoa Sơn chỉ vào bà Hoa, tay run run nói: “Bà, bà….”Bà Hoa ngẩng đầu lên quan sát ông ta.Ông ta thực sự đã già rồi, già đến mức không thể đánh nổi bà.Ngọn núi to lớn mà bà chôn chặt dưới đáy lòng, dường như đã biến mất trong nháy mắt.Bà Hoa lại cúi đầu xuống, không nói gì với ông ta.Hoa Sơn nhìn đám người trong sân, rồi lại nhìn mấy đứa cháu trai đang nằm gào thét dưới mặt đất, vừa nhìn đã biết lại ăn thiệt thòi rồi.Thời gian trôi qua đã quá lâu, nên ông ta đã quên mất Hoa Chiêu mạnh mẽ như thế nào rồi?Ông ta không thấy tận mắt, chỉ cảm thấy mấy người này bị Hoa Chiêu đánh.“Về nhà” Hoa Sơn dùng chút sức lực còn lại run rẩy nói.“Ba, không được. Thằng ranh con nhà Hoa Chiêu giẫm gãy chân con rồi, chân đau không đứng dậy được.” Vợ Đại Ngưu khóc lóc kêu.“Làm phiền mọi người đưa bọn họ đi, đừng để bọn họ ở chỗ này lừa bịp tôi.” Hoa Chiêu nói.Tất cả mọi người đều đồng ý, vội vàng chạy đến khiêng mấy đứa cháu và vợ của Đại Ngưu rời đi.Hoa Chiêu đã đồng ý cho người trong thôn hạt giống cây đậu phộng, cho nên đừng nói nhờ bọn họ đưa người nhà Hoa Sơn trở về, bây giờ bảo bọn họ đánh cả nhà Hoa Sơn cũng được.Dọc đường đi Hoa Kim Hoa Ngân gào khóc thảm thiết, ai chạm vào chân bọn chúng, bọn chúng sẽ kêu như heo bị chọc tiết.Hình như không giống giả vờ.Bọn chúng thật sự bị thương.Nhưng thế thì sao?Chỉ cần Hoa Chiêu nói một tiếng, bọn họ còn có thể đánh cho mấy người kia đau đớn hơn nữa.Hoa Chiêu không thèm đếm xỉa tới bọn họ, trạng thái của Mã Thu Bình không ổn lắm.Cô nhanh chóng dìu người vào nhà, cho cô ấy uống một ngụm nước.Gương mặt tái nhợt của Mã Thu Bình lúc này mới khá lên một chút. Cô ấy cảm thấy da đầu đã bớt tê tại, mắt không còn hoa, bụng cũng không thắt lại nữa.Làm cô ấy sợ chết khiếp, cứ tưởng mình sắp sinh đến nơi.Sống bảy không sống tám*, nếu bây giờ cô ấy sinh nó ra, đứa nhỏ này không chết ngay lập tức thì thân thể cũng yếu ớt bẩm sinh do sinh non.(Có nghĩa là trẻ sinh non 7 tháng có thể sống được, còn trẻ sinh non 8 tháng thì không dễ sống)Đối với ai cũng không tốt.Tuy là cô ấy không thích, thậm chí còn hận mấy đứa nhỏ này, nhưng dù sao cũng do mình dứt ruột đẻ ra, loại cảm giác huyết mạch tương liên này, khiến cô ấy vừa mềm lòng vừa đau khổ.Thím Mã đột nhiên lo lắng hỏi: “Chúng ta đi rồi, Hoa Mãn và Hoa Liên phải làm sao bây giờ?”Lúc này vợ Đại Ngưu ăn nói rất ngoan độc, nhưng bình thường bà ta đối xử với hai đứa cháu khỏe mạnh này rất tốt, dường như nuông chiều thành thói, không một đứa nhỏ nào có thể bắt nạt nó, nếu không bà ta sẽ tìm tới tận cửa.Dù sao bọn họ cũng không thể làm được, nếu muốn, thì chỉ có thể nhờ tới Hoa Chiêu.Như vậy không hay lắm.Hoa Chiêu giúp bọn họ thoát khỏi sự kiểm soát của cả nhà Hoa Sơn, còn đưa các cô ra khỏi đây, phần tình cảm này đã quá lớn rồi.Không thể để cho cô ấy lại va chạm với cả nhà Hoa Sơn nữa.Nhà bọn họ là một lũ vô lại, hai đứa nhỏ có huyết thống với bọn họ, làm ầm lên cũng không hay.Được rồi, vốn đã náo loạn ầm ĩ rồi.Nhưng người ta tự mình gây rối thì tự mình gây rối, không thể lúc nào cũng bởi vì mẹ con bà mà làm ầm lên được.Mã Thu Bình và thím Mã không có chút cảm giác gia đình nào với nhà Hoa Sơn, mẹ con bà không nghĩ mình có liên quan gì đến nhà bọn họ.Thông gia?Họ không phải!“Hoa Mãn. Hoa Điền….” Mã Thu Bình yếu ớt nằm trên giường, uống thêm một ngụm nước, rồi nói tiếp: “Thích ra sao thì ra, con không quản được.”Cô ấy mặc kệ, cứ để bọn nó tiếp tục ở lại nhà Hoa Đại Ngưu đi.Thím Mã nói: “Cũng đúng, bọn chúng có ông bà nội có cha, không cần chúng ta phải bận tâm.”Chẳng qua bà chỉ hỏi một câu. Bà cũng không có mấy tình cảm vời hai đứa cháu ngoại này. Chúng nó được Hoa Đại Ngưu dạy không thừa nhận người bà ngoại này.Để chúng nó đi, để chúng nó đi đi vậy.“Hôm nay lại làm phiền cháu rồi, khi nào chúng ta đi thế?” Thím Mã hỏi Hoa Chiêu.“Xem tình huống này, hai ngày nữa chúng ta sẽ rời đi.” Hoa Chiêu nói“Ừ.” Thím Mã xoa bóp đầu cho Thu Bình làm cho sắc mặt cô ấy tốt hơn một chút.Lúc nói chuyện phiếm với Hoa Chiêu, bà không nhịn được nhiều chuyện, bèn hỏi: “Không ngờ bà Hoa với Hoa Diệp đã quay lại! Không biết mấy năm nay hai người ở đâu, sống như thế nào, sao đột nhiên lại quay về nhỉ?”Hoa Chiêu cười cười, không nhắc đến chuyện cô giúp đỡ bọn họ trước đây.Bằng không cả nhà Hoa Sơn lại đến đây quầy rầy cô, rất phiền phức.“Ai mà biết? Đã đi rồi sao còn quay lại? Bọn họ không sợ bị bọn Hoa Đại Ngưu đánh?” Hoa Chiêu nói: “Thời gian qua sống rất tốt, còn quay về làm gì?”Lúc cô gọi điện cho Hoa Diệp, cũng đã báo cho cô ấy biết chuyện Hoa Sơn, không ngờ rằng bọn họ lại thật sự quay trở lại.Cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ không bao giờ quay về đây, hoặc ít nhất đến khi Hoa Sơn chết mới quay trở lại.Không ngờ lá gan của hai người họ lại lớn như vậy.Vì thế phải trả lại tiền cũng không tiếc mà muốn quay về nhìn Hoa Sơn lần cuối ư?Cô cũng tò mò, sau khi nói chuyện với thím Mã thêm đôi ba câu, cô về nhà, ngồi trên giường tập trung “xem kịch”.Cả nhà Hoa Sơn đang họp, bà Hoa ngồi ở trên giường còn Hoa Diệp đang bị hai anh em đè lại ép quỳ trên mặt đất.Hoa Diệp cũng rất dứt khoát, “Bang Bang” đập đầu vái lạy Hoa Sơn mấy cái.“Cha, con đã trả lại toàn bộ số tiền.” Cô ấy lớn tiếng nói xong, ưỡn thẳng cổ, cây ngay không sợ chết đứng.Nếu không nói sẽ không ai nhận ra đây là Hoa Diệp chỉ biết lẳng lặng cúi đầu làm việc năm xưa.Cô ấy không nghĩ mình sai! Cũng chẳng có gì phải hối hận.Năm đó nếu cô ấy không trốn, chẳng lẽ ở lại chờ mình bị bán cho một tên ngốc ư? Rồi cả đời này cuộc sống của cô sẽ trở nên uổng phí, làm sao có ngày tốt đẹp như bậy giờ?Vợ Đại Ngưu nghĩ tới khoảng thời gian khó khăn của gia đình mình trong những năm qua, không chịu đựng nổi dáng vẻ này của cô ấy. Tiền trong nhà bị lấy trộm hết, làm cho bọn họ cưới phải sao chổi Mã Thu Bình, hại con trai bà ta thành phế nhân…Bà ta lao đến cho Hoa Diệp một cái tát.Hoa Diêp tránh được, bàn tay kia đánh vào vai cô ấy, quá đau.Hoa Diệp lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, kéo người bị dâu này bắt đầu đánh nhau.Từ trước đến nay vợ Đại Ngưu là một người một người gian dối chuyên giở thủ đoạn, ban đầu khi còn ở trong một tập thể lớn, bà ta đã không mấy khi làm việc.Sau này con cái đã lớn, bao sản đến hộ*, bà ta càng không làm việc, cả ngày chỉ ở nhà nấu cơm, sức lực trên tay chẳng có bao nhiêu.(*ấn định hạn ngạch sản lượng cho từng hộ gia đình)Làm sao có thể so với Hoa Diệp khi còn ở nhà, từng làm như một con bò già, khi ra ngoài liều mạng kiếm tiến.“Ba ba ba” vài cái, mặt mũi đã bị Hoa Diệp đánh cho sưng vù lên.Hoa Đại Ngưu phản ứng lại, ông ta không thể để cho vợ mình chịu thiệt thòi lập tức vọt tới hỗ trợ.Sức lực của ông ta đương nhiên mạnh hơn Hoa Diệp, lần này Hoa Diệp bị đánh đến choáng vángBà Hoa không chịu nổi nữa, vội vàng chạy tới bảo vệ con gái.“Kéo bà ta ra.” Hoa Sơn mở miệng nói.Hai người con dâu lên sàn, tách được bọn họ ra trong giây lát.Chỉ có mình Hoa Diệp bị đánhĐiều này có chút khác biệt với suy nghĩ ban đầu của bà Hoa, bà cho rằng chỉ cần đưa tiền cho bọn họ là tốt rồi!!“Tất cả dừng tay lại đi!” Bà Hoa hét lên.Không một ai nghe lời bà, trong chớp mắt, Hoa Diệp đã bị đánh ngã xuống đất, miệng mũi chảy máu ròng ròng, không gượng dậy nổi.Bà Hoa hoảng sợ, khóc thét lên: “Các người định làm gì? Các người muốn giết người sao? Trừ phi hôm nay các người giết chết hai mẹ con tôi, bằng không Hoa Chiêu nhất định sẽ bắt các người đền mạng! Cho dù Hoa Chiêu không quan tâm, thì chồng của Hoa Diệp nhất định cũng sẽ quản! Các người sẽ phải đền mạng!"“Dừng tay.” Hoa Sơn chậm rì rì nói.Vợ Hoa Đại Ngưu miễn cưỡng dừng tay lại.Hoa Sơn nhìn bà Hoa, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Tôi đã sắp chết, giờ kéo theo các người đi cùng cũng khá tốt.”Bà Hoa đột nhiên cảm thấy tê dại, ngay cả Hoa Diệp còn một chút thần trí cũng cứng đờ, không ngờ về nhà một chuyến, lại thành đường chết?“Không muốn chết, cũng được thôi.” Hoa Sơn run rẩy nói với bà Hoa: “Vậy bà phải thay tôi làm chút chuyện.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận