Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1337 - Ngồi Xe Lăn.



Chương 1337 - Ngồi Xe Lăn.



Chương 1337: Ngồi Xe Lăn.Phương Hải Tinh nghe xong lời Hoa Chiêu nói..., lập tức gật đầu đồng ý.Làm bảo mẫu cho Hoa Chiêu còn tốt hơn làm trong tiệm cơm.Lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, chính Hoa Chiêu đã cứu cô ấy.Làm bảo mẫu sẽ trợ giúp cho Hoa Chiêu hơn là làm việc trong tiệm cơm.Cô ấy luôn một lòng nghĩ cách làm thế nào để trả ơn Hoa Chiêu đấy, cho nên làm việc không tiếc công sức.Nếu không có Hoa Chiêu, không biết bây giờ cô ấy đã bị Trương chốc đầu hành hạ thành bộ dạng gì rồi.“Vậy thì thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta sẽ lên đường.” Hoa Chiêu dừng lại nói: “Cô có muốn trở về từ biệt anh trai không?”Vẻ mặt Phương Hải Tinh tối sầm lại, tính toán thời gian, anh trai đã từ trên biển trở về rồi.Khi Hoa Cường sống tại nhà, đã để lại số điện thoại và địa chỉ, mời anh trai cô ấy đến nhà chơi.Kết quả cô ấy đã ở đây được ba tháng, không có một cuộc điện thoại, cũng không có ai đến hỏi thăm tình hình của cô.Lúc đầu cô ấy bỏ đi với Hoa Chiêu, chị dâu không biết chuyện đó, chị ấy đã bị bắt và thẩm vấn rồi.Không ai biết rằng cô ấy đã theo Hoa Chiêu rời đi.Anh trai thậm chí còn không hỏi thăm tình hình của cô ấy, anh ấy không lo lắng việc cô không có đồng nào mà đi có thể sống hay không? Anh ấy không sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì sao?Có vẻ như anh ấy không lo lắng chút nào.Cô ấy cứ tưởng tình cảm giữa hai anh em rất sâu đậm, nhưng hóa ra cũng chỉ có cô ấy nghĩ như vậy.“Không cần, chuyện đó sau này hãy nói.” Phương Hải Tinh nói.Hoa Chiêu gật đầu, cô chỉ muốn biết cô ấy có thể buông tay hay không thôi.Nếu cô ấy vẫn còn băn khoăn về nhà anh trai và chị dâu, luôn treo chuyện này trong lòng sẽ không tốt.Phương Hải Tinh lại một lần nữa không làm cô thất vọng.Ngày hôm sau, người một nhà đều trở về.Diệp Thâm, Miêu Lan Chi, Hoa Cường, Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên, đều trở lại thủ đô rồi.Lưu Nguyệt Quế đến cùng cũng có chút không bỏ xuống được Diệp Thượng nên quay trở về thăm.Cát Hồng Miên không biết đã suy nghĩ thông suốt hay làm sao, mấy tháng này đã không còn tiếp cận Diệp An nữa, quay đầu bắt đầu tiến đánh Lưu Nguyệt Quế.Bây giờ mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu thực sự rất hòa thuận.Hoa Chiêu cũng không khỏi không cảm thán một câu, Cát Hồng Miên hóa ra là một cao thủ.Tất nhiên, nó cũng liên quan đến việc Lưu Nguyệt Quế quá dễ tiến đánh.Nếu gặp phải một người mẹ chồng như cô, cô ta có đem tất cả vốn liếng ra cũng không được.Khi họ đến thủ đô, Diệp Danh đã đích thân đến đón họ.Khi nhìn thấy Hoa Chiêu, anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, nhìn cô còn còn thân thiết hơn anh em ruột thịt!Làm Hoa Chiêu nhìn thấy mà sợ hãi.“Anh cả, đừng làm thế, em sợ hãi.” Cô nói.“Haha, làm sao có thể.” Diệp Danh nhéo nhéo mặt mình, nhưng không thể nén lại nụ cười.“Haha.” Anh lại cười.Không có biện pháp, anh không ngăn được mà vui vẻ.Ba đứa, ba đứa luôn đấy!Hoa Chiêu chắc sẽ bận rộn không trông nổi.Hơn nữa mẹ cũng chỉ có thể chăm một đứa.Còn một đứa nữa!Đến lúc đó có lẽ Hoa Chiêu chỉ có thể cho hai đứa ăn, vậy đứa còn lại sẽ là của anh rồi!Buổi tối anh có thể ôm ngủ, sáng dậy pha sữa bột, anh không chê mệt!“Có mệt không?” Diệp Danh nói, từ phía sau lấy ra thứ gì đó mở ra.Hoa Chiêu không nói nên lời, lại là một cái xe lăn!“Ngồi đi, từ đây tới lối ra còn xa.” Diệp Danh mời Hoa Chiêu ngồi.Hoa Chiêu: "Không cần khoa trương như vậy, em hiện tại rất tốt."Diệp Danh mặc kệ cô nháy mắt với Diệp Thâm.Hai anh em từ trước đến nay luôn có sự ăn ý.Diệp Thâm chỉ có thể nói với Hoa Chiêu: “Không sao, em ngồi đi, chúng ta nhanh về nhà.”Bằng không, anh cả lại khuyên nhủ, cuối cùng đoán chừng cũng không lay chuyển được anh ấy, kết quả giống nhau, vì vậy đừng lãng phí thời gian nữa."Được rồi." Hoa Chiêu im lặng lại xấu hổ mà ngồi xuống xe lăn.Cả hai đời, đây là lần đầu tiên ngồi xe lăn, lại còn lúc thân thể khỏe mạnh, thật thần kỳ.Nhưng cô nhận được lòng tốt của Diệp Danh, thật tốt khi có một người anh trai!Về đến nhà, phát hiện trong nhà ngay ngắn rõ ràng, rõ ràng đã được dọn dẹp cẩn thận.Không chỉ sân nhà gọn gàng, ngăn nắp, cây cỏ hoa lá tươi tốt mà ngay cả nhà cửa cũng được quét dọn sạch sẽ.Điều này rất hiếm thấy, căn nhà của cô rất to và khó lau chùi, đồ đạc trong nhà đều là gỗ nguyên khối."Anh đã xin cấp mấy người bảo mẫu." Diệp Danh nói xong, bắt đầu giới thiệu ba người phụ nữ bên cạnh.Họ đều là những người gia thế trong sạch, trong nhà mấy đời đều phục vụ tổ chức.Sinh hoạt viên chuyên nghiệp.Anh đã đủ cấp bậc để được cấp một người rồi, Diệp Mậu và Miêu Lan Chi cũng có một xuất, Diệp Thâm theo lý mà nói cũng có một người.Bây giờ cả ba xuất đó đều được sử dụng ở đây.Hoa Chiêu gật đầu: "Cám ơn anh cả."Trước đây cô không thích có người lạ ở nhà, nhưng hiện tại thật sự không có biện pháp rồi, nhiều công việc nội trợ như vậy cô làm không xuể.Cô không từ chối, Diệp Danh lại cười.“Sau khi sinh con, nếu bận quá, có thể thuê một chị dâu nuôi dạy.”"Không cần." Hoa Chiêu nói: "Em cũng mang về một người, bốn người đã đủ rồi." Cô giới thiệu Phương Hải Tinh.Con là của mình, cô không hoàn toàn tin được bảo mẫu, cho nên tận lực tự mình chăm sóc, đặc biệt là lúc bọn chúng còn nhỏ.Diệp Danh gật đầu."Không có việc gì nữa, em trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa ra ăn cơm." Anh giống như quản gia dặn dò Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhanh chóng kéo Diệp Thâm đi.Khi vào phòng, cô than thở với Diệp Thâm: "Anh cả thật sự rất vui vẻ, em chưa bao giờ thấy anh cả vui như vậy ... Nếu thích một đứa trẻ như vậy vẫn nên tìm một người phụ nữ đi.""Em đừng nói với anh, có bản lĩnh em hãy đi khuyên nhủ anh cả đi." Diệp Thâm tiến vào buồng vệ sinh, bắt đầu rửa mặt.“Bọn em đều thử thuyết phục rồi, không có tác dụng, anh thử xem sao?” Hoa Chiêu nói với Diệp Thâm.Diệp Thâm: "Em cho rằng anh chưa từng thuyết phục sao? Anh đã từng khuyên nhủ rồi, kết quả bị đánh một trận."Hoa Chiêu tỉnh táo tinh thần: "Anh đã đánh nhau với anh cả? Người nào thắng?"Diệp Thâm lập tức cho cô một ánh mắt "Em đã xong".Vậy mà lại hoài nghi năng lực người đàn ông nhà mình!“Hahaha!” Hoa Chiêu đột nhiên bật cười.Diệp Thâm đột nhiên khẩn trương lên, mở cửa ra cái hồ nước nhỏ bên cạnh.Quả nhiên, một giây sau Hoa Chiêu vọt đến, bắt đầu nôn như điên.Thật là mang thai đến ngốc luôn rồi, biết rất rõ ràng không thể cười to, lại luôn quên.Nhưng ba đứa bé này lại tốt hơn Cẩm Văn ngày đó một chút, cơn buồn nôn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Hoa Chiêu rất nhanh đã ngừng lại.Cùng Diệp Thâm tắm rửa một lúc rồi đi ra.Bên ngoài, Diệp Danh tự mình mang Phương Hải Tinh đi làm quen Diệp gia, dặn dò quy củ.Anh cũng muốn hiểu hơn về người này.Hoa Chiêu lo lắng người xa lạ tới làm bảo mẫu, anh cũng vậy.Phương Hải Tinh với anh mà nói chính là một người xa lạ."Tiểu Phương, đi thôi, ông mang cháu đi chợ mua thức ăn." Hoa Cường rửa mặt thay một bộ quần áo khác đi ra nói.Bây giờ đã là tháng mười hai, bọn họ trở về trong trang phục mỏng, thủ đô đã vào ngày động giá lạnh, bọn họ phải mặc áo khoác đệm bông.Hoa Cường ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Danh, liền dừng lại: "Cháu tiếp tục đi, lát nữa ông đưa con bé đi chợ rau?""Không cần ạ." Diệp Danh cười nói: "Chúng cháu nói xong rồi, sau này phải làm phiền chị Phương rồi.”Dựa theo bối phận, bọn họ không có quan hệ gì, Phương Hải Tinh cũng mới hơn 40, anh gọi chị là được rồi.“Không dám, không dám.” Phương Hải Tinh giật mình, vội vàng nói: “Có thể gọi tôi là chị dâu Phương.”Chị dâu là tên gọi của người qua đường, còn gọi chị quá thân thiết rồi, cô ấy cảm thấy mình không xứng đáng.Đến thủ đô, cô ấy mới biết được tình huống của nhà chú Hoa, cô ấy cảm thấy mình đi một vòng cũng lạc đường.Đột nhiên không tự tin vào khả năng trở thành một bảo mẫu tốt của mình.Cũng may người nhà họ Diệp có vẻ rất tốt bụng, cũng may chú Hoa vẫn là chú Hoa, đối xử với cô ấy thật sự rất tốt



Bạn cần đăng nhập để bình luận