Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1126 - Không Quên Được Hắn.



Chương 1126 - Không Quên Được Hắn.



Chương 1126: Không Quên Được Hắn.Ô tô dừng lại, Phương Vũ cùng Lôi Xuân đã đợi ở ven đường.Từ Mai lập tức im miệng không nói nữa, cô ấy tuy quen biết Phương Vũ cùng Lôi Xuân, nhưng không phải quá quen thuộc, còn chưa tới mức cùng bọn họ tâm sự chuyện đáy lòng.Hai người lách vào xe, cũng may đều không mập, cùng ngồi vào chỗ tay lái phụ.Nếu như hôm nay Hoa Chiêu tự mình lái xe..., thì sẽ đủ cho bọn họ ngồi rồi, nhưng hôm nay Lưu Minh lái xe, xe của bọn nhỏ bên kia có vài người khác đi cùng, Hoa Chiêu bên này chỉ có mình hắn.Phương Vũ cùng Lôi Xuân sau khi lên xe liền bắt đầu ríu rít, các cô ấy cũng đã lâu không gặp Hoa Chiêu rồi.Mấy người một đường cười cười nhốn nháo.Hoa Chiêu cảm giác như đang hẹn hò với mấy cô bạn thân ra ngoài du lịch, rất vui vẻ. Lại mang theo tiểu Thận mềm mại đáng yêu luôn tươi cười như vậy, càng vui vẻ hơn rồi.Địa điểm hẹn trước là một thôn nhỏ dưới chân núi, đều là những ngôi nhà bằng đá, trong ánh mắt người đời sau, cái thôn cổ này cũng đã là một nơi đặc sắc để du ngoại rồi.Bất quá hiện tại cần gấp nhất chính là dàn xếp chỗ ở xong xuôi.Mấy người đi đến nhà trưởng thôn.Diệp Lị nói giáo viên Đào đã liên hệ với thôn trưởng của thôn này rồi, đã sắp xếp xong xuôi chỗ dừng chân.Mà mấy người Diệp Lị không đi bằng xe cá nhân, hiện tại còn chưa tới.Thôn trưởng cũng đang đợi những sinh viên ăn no không có chuyện gì làm này, nghe nói Hoa Chiêu cùng nhóm cũng không hoài nghi, chỉ nghĩ các cô là giáo viên nên ngồi xe con tới trước.Ông ta dẫn người đi vào một căn nhà đá lớn.Sân khá rộng, rộng hơn hai mẫu, xây hai dãy nhà bằng đá."Đây là trường tiểu học trong thôn sao?" Hoa Chiêu hỏi.Đào Lam này quan hệ cũng không có lực ah, cô còn tưởng rằng hắn có thể liên hệ cho mọi người nhà dân để tác túc, hoặc là an bài đến nhà đồng hương, kết quả lại sắp xếp ở trong trường học?Đây là muốn làm người ta chết cóng sao."Không phải, chỗ này lúc trước là nơi ở của thanh niên trí thức." Thôn trưởng nói: "Thanh niên trí thức đều đã đi rồi, ở đây liền để không."Thôn bọn họ tổng cộng chỉ có chừng ba mươi hộ gia đình, nhà ai cũng không có giường dư thừa để sắp xếp hơn mấy chục người.Mà những sinh viên nội thành kia có thể vừa ý những cái giường đất cũ chỗ bọn hắn sao? Không chừng còn làm cho người ta ghét bỏ.Quan trọng nhất chính là, nhà ai cũng không có đệm thừa, có lòng tốt cho người khác mượn, chính mình lại bị đông lạnh, trời lạnh như vậy, đông lạnh cả đêm cũng không phải nói giỡn đấy.Hơn nữa, những người trong thành phố này khẳng định cũng sẽ ghét bỏ chăn mền của bọn hắn.Thôn trưởng đã mang mấy người tới trước một cửa một gian phòng, đẩy ra, khí nóng lập tức đập vào mặt.Trong phòng vậy mà có một người phụ nữ đang đốt giường, thấy nhóm người Hoa Chiêu, lập tức thẹn thùng mà cười một cái, sau đó vội vàng đem mấy thanh củi cuối cùng cho vào lò giường, lại quét dọn sạch sẽ, lúc này mới lặng lẽ đi ra."Thầy giáo Đào mấy tháng trước đó đã nói với tôi, chúng tôi đã bắt đầu thu thập phòng, cái giường này một mùa đông đều được đốt, cam đoan không lạnh!" Thôn trưởng nói.Hoa Chiêu có chút kinh ngạc, Đào Lam còn có thể sai sử được bọn hắn?Cô đánh giá gian phòng, thật đúng là rất sạch sẽ.Nhóm thanh niên tri thức đầu tiên xuống nông thôn đều phải ở nhà người dân, cùng ăn chung và trả phí nấu ăn.Sau đó lại nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.Về sau có chính sách, thành lập nhà ở cho thanh niên trí thức, thanh niên trí thức không bắt buộc phải cùng người dân ăn ở cùng một chỗ, mâu thuẫn mới bớt đi.Mà xây dựng nhà ở cho thanh niên trí thức, quốc gia xuất tiền, cho nên tốt hơn những căn nhà bình thường một chút.Ví dụ như người khác đều ở nhà đất, nhà của thanh niên trí thức có thể là nhà gạch ngói.Mà căn nhà trước mắt này, mặc dù bên ngoài được làm bằng đá, nhưng bên trong cũng là tường xi măng, trát vôi, sạch sẽ, kín gió và rất ấm áp.Hoa Chiêu lúc này mới từ bỏ ý định trở về nhà.Nếu đây là trường học, cô thực sự ở không nổi.Mấy người nhìn sang các phòng khác, ký túc xá này được chia ra cho nam và nữ, một dãy là nam và dãy còn lại là nữ.Mỗi phòng đều có kích thước như nhau, tiêu chuẩn cho năm hoặc sáu người ngủ trên một cái giường gạch.Hoa Chiêu chọn một gian sạch sẽ nhất."Vậy, trong thôn có gà, mười, mười đồng một con, còn có trứng gà, 2 mao tiền một trứng, còn có sữa bò! 1 đồng tiền một cân, còn có gạo và mì, rau quả cái gì đấy. . . ." Thôn trưởng nhìn Hoa Chiêu, lắp ba lắp bắp nói.Hoa Chiêu cười cười, cô đã biết Đào Lam vì sao có thể sai sử được bọn hắn rồi, ngoài chi phí ăn ở không nhiều, hoá ra là có thể có lợi.Bất quá như vậy cũng đúng.“Vậy thì tối nay chúng tôi sẽ ăn gà hầm nấm, hai con gà và một cân nấm trước có được không?” Cô hỏi trưởng thôn."Có có có!" Thôn trưởng lập tức mừng rỡ.Tốt lắm, 10 đồng, thật tốt ah! Hơn nữa một lần lại ăn hai con, còn không mặc cả, thực sự phung phí ah. . . .Bất quá dù sao cũng không phải tiền nhà mình, ông ta lập tức cao hứng bừng bừng mà đi ra ngoài chuẩn bị.Thu nhập từ một bữa ăn đã là nửa năm thu nhập của gia đình họ, ba ngày tới sẽ có hàng chục sinh viên đến ăn ở!Thầy Đào nói đúng, hắn thật sự cho thôn bọn họ một con đường phát tài.Hoa Chiêu lắc đầu bật cười, đất nước đã mở cửa ba bốn năm, nhưng làn gió mới này lại không thổi đến những nơi thâm sơn cùng cốc này.Hơn nữa vừa mới năm 82, thôn bọn họ khả năng chỉ vừa mới thực hành khoán sản lượng sản xuất cho từng hộ gia đình, vừa mới thoát ly cơm tập thể, còn rất nghèo.Một năm kiếm được hơn mười đồng đã vui vẻ như vậy rồi.Bất quá Đào Lam có thể làm được một bước này, chọn được một cái thôn phù hợp, hơn nữa đã bắt đầu chuẩn bị từ mấy tháng trước, cũng làm cho cô ngoài ý muốn.Lần này, cô phải nhìn người này thật kỹ mới được.Không biết vì sao, từ lần trước gặp mặt, cô vẫn không quên được khuôn mặt kia của hắn ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận