Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1148 - Em Dễ Ra Tay.



Chương 1148 - Em Dễ Ra Tay.



Chương 1148: Em Dễ Ra Tay.Diệp Lị sững sờ, có loại cảm giác muốn té xỉu."Sao lại là ruột?" Cô ta nghe thấy mình hỏi.Hoa Chiêu thở dài, nói với cô ta một chút về thân thế của mình.Ngoại trừ không nói thân phận có khả năng của người đàn ông kia, những thứ khác đều nói cho cô ta biết.Mà đối với đàn ông Diệp gia, cô đã nói ra toàn bộ.Loại quan hệ này liên quan đến an nguy của gia tộc, không thể có bất kỳ giấu diếm gì.Diệp Danh hiện tại đã cầm ảnh chụp của người đàn ông kia cùng manh mối đi tìm.Đến cùng có phải là loại thân phận mà bọn hắn suy đoán hay không, còn sống hay không, đều phải tra rõ ràng.Ánh mắt Diệp Lị mờ mịt cả buổi, đột nhiên lại toát ra ánh sáng kinh người: "Em mặc kệ! Dù hắn là cha ruột của chị em cũng mặc kệ! Em muốn gả cho hắn! Dù sao em cùng hắn cũng không có quan hệ huyết thống! Pháp luật cho phép chúng em kết hôn! Tự do hôn nhân!"Cô ta hiện tại chỉ cắn lấy điểm ấy không thả.Hoa Chiêu nhìn cô ta, Diệp Lị có chút bị khơi dậy tâm lý nghịch nghịch.Không chiếm được chính là tốt nhất, càng không cho bọn họ ở bên nhau, cô ta lại càng muốn ở bên nhau.Giống như cô đã đoán được lúc trước.Thời kỳ nổi loạn muộn.Vốn giai đoạn phản nghịch của Diệp Lị đã gặp cô, lại gặp phải cha mẹ ly hôn, sinh ra đã bị nghẹn trở về.Hiện tại gặp "Chân ái", ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt bọn hắn chia tay."Hôn nhân không chỉ là chuyện hai người, còn là chuyện của hai gia đình, hi vọng em có thể thận trọng cân nhắc." Hoa Chiêu nói.Diệp Lị nhìn gương mặt bình tĩnh của Hoa Chiêu, đột nhiên phản ứng lại, cô ta không thể nháo, mẹ cô ta cũng không thể nháo với Hoa Chiêu, cửa ải gia đình này, Hoa Chiêu định đoạt."Chị dâu hai, em cầu xin chị thành toàn!" Diệp Lị chắp tay trước ngực khóc lóc cầu xin.Cô ta mềm, Hoa Chiêu cũng sẽ mềm đấy.Cô ôn tồn thương lượng với Diệp Lị: "Chị gọi Đào Lam tới a, em tự mình hỏi suy nghĩ của hắn một chút."Hôn nhân là chuyện hai người, em thậm chí còn chưa biết người kia nghĩ gì, đừng chỉ một bên tình nguyện." Hoa Chiêu nói.Diệp Lị khự lại, bốn chữ cuối cùng đã đâm vào cô ta một phát.Trước kia a, cô ta có mấy khoảnh khắc cảm thấy Đào Lam thích cô ta.Nhưng từ sau khi Đào Lam liều mạng cứu cô ta, loại cảm giác này ngược lại đã nhạt đi, có vài lần cô ta còn cảm giác được Đào Lam đối với cô ta rất lãnh đạm, chẳng qua chính cô ta không muốn thừa nhận mà thôi.Đã đến lúc phải hỏi cho rõ rang!"Vậy chị hãy gọi hắn tới, em sẽ chính mình hỏi hắn!" Diệp Lị nói.Hoa Chiêu lập tức nói Ngũ Lạc gọi điện thoại, để hắn mời người tới.Đào Lam bây giờ là mục tiêu giám sát trọng điểm, ít nhất phải quan sát hắn một thời gian, cho nên hắn chuyển đến đâu, Hoa Chiêu đều biết.Lần này, Hoa Chiêu gặp Đào Lam ở căn nhà cạnh Bắc Hải.Làm như vậy khả năng có chút mạo hiểm, sẽ để cho hắn nảy sinh tâm tư không nên có.Nhưng cũng là một loại chấn nhiếp, nếu như hắn đủ thông minh, ngược lại sẽ thu hồi tâm tư không nên có.Đào Lam một đường đi vào nhà chính, biểu tình trên mặt từ kinh ngạc đã biến thành bình tĩnh.Diệp Lị nhìn thấy người, ngược lại kinh sợ rồi, nhăn nhăn nhó nhó mà ngồi ở bên cạnh Hoa Chiêu không nói lời nào, cũng không dám nhìn Đào Lam, chỉ là thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt nhìn.Hoa Chiêu tiễn Phật đưa đến tây thiên, giả vờ là người tốt đến cùng...Cô khách khí cùng Đào Lam hàn huyên hai câu, hỏi một chút tình huống thân thể, tình huống nhà mới, liền đi thẳng vào vấn đề."Thầy Đào, thầy thấy việc nghĩa hăng hái làm, đã cứu em gái ngốc này nhà tôi, chúng tôi không thể báo đáp, muốn kết duyên hai họ, không biết thầy có ý kiến gì?"Cô vậy mà trực tiếp cầu thân!Hơn nữa là đại biểu Diệp gia, trực tiếp làm mai cho Diệp Lị.Vậy thì đại biểu Diệp gia đồng ý chuyện của bọn hắn.Diệp Lị nhìn Hoa Chiêu, cảm động muốn khóc.Đào Lam cũng rất ngạc nhiên, căn bản không che dấu nét mặt của mình.Tuy rằng cùng cháu gái từ trên trời rơi xuống này chỉ gặp qua vài lần, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng trực giác của mình, điệu bộ của hắn ở trước mặt cô ta là vô dụng.Muốn đạt được hảo cảm, chỉ có thể "Chân thành đối đãi".Hắn liếc nhìn Diệp Lị, nói ra: "Tôi không đồng ý."Diệp Lị sững sờ, biểu cảm trên mặt từ kinh cùng vui mừng biến thành bi thương, quẫn bách.Hoa Chiêu trong lòng lại có loại cảm giác quả là thế.Cô biết đây là một người rất thông minh."Vì sao?" Diệp Lị khóc nức nở nhìn hắn."Tôi không thích em, cho nên không đồng ý." Đào Lam nhìn cô ta nói."Không, không phải như thế, thầy không thích em, vậy vì sao lại cứu em!"Đừng nói cái gì mà thấy việc nghĩa hăng hái làm! Không phải, em biết là không phải đấy!"Thầy nói chuyện phiếm với em, cười với em, thầy. . . thầy nhìn lén em, loại cảm giác này, em không nhìn lầm! Thầy cũng thích em!"Hiện tại vì sao lại không đồng ý? Bởi vì thầy là cậu của Hoa Chiêu sao?"Không có việc gì, mọi người sẽ không để ý điểm này! Miễn là chúng ta không quan tâm, không quan tâm những gì người khác nói! Cũng không phải là chuyện phạm pháp!"Hay là nói, thầy cảm thấy hai nhà có khoảng cách, cùng em kết hôn người khác biết được sẽ chê cười thầy? Sẽ không đâu! Bọn hắn biết sẽ hâm mộ thầy!"Kỳ thật khả năng bị cự tuyệt Diệp Lị đã nghĩ tới rồi, cô ta cũng nghĩ kỹ nói như thế nào để thuyết phục hắn, hiện tại há mồm liền nói.Đào Lam nhìn cô ta, có chút tiếc nuối.Thật là một người phụ nữ ngốc nghếch dễ nắm bắt, đáng tiếc."Tôi trước kia xác thực thích em." Đào Lam nói.Trên mặt Diệp Lị vừa hiện ra sự kinh ngạc cùng vui mừng, nhưng lại nghe Đào Lam tiếp tục nói: "Bất quá đều là giả bộ đấy, từ đầu tới đuôi, đều là giả bộ đấy."Em là nữ sinh thích hợp nhất tôi gặp trong mấy năm tới thủ đô, bộ dáng tốt, gia thế tốt, không có đầu óc, trong nhà quản cũng không nghiêm..."Biểu cảm trên mặt Diệp Lị đã bị rạn nứt rồi.Hoa Chiêu cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.Đào Lam tiếp tục nói: "Kỳ thật lúc tôi lên đại học cũng đã tiếp xúc với mấy nữ sinh, gia thế điều kiện cũng không tệ, nhưng có người xem thường xuất thân của tôi, có rất nhiều người mà người trong nhà xem thường tôi, các cô ấy không thể nói lại được người trong nhà, cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.”"Thẳng đến khi gặp em, cha mẹ em ly hôn, không có người quản em, em quá phù hợp, quá dễ ra tay rồi.""Mặc dù như vậy, tôi muốn người nhà của em cũng tán thành, cũng phải xuất ra chút gì đó ra, nhưng tôi một nghèo hai trắng, không có cái gì, tôi chỉ có thể lấy ra cái mạng này."Đào Lam bật cười, trào phúng nói không nên lời, không biết là trào phúng mình hay là vận mệnh."Cạm bẫy kia là tôi bày ra mấy năm trước, lúc ấy đúng là vì con mồi mà chuẩn bị, tôi cũng không nghĩ tới, có một ngày, con mồi của tôi lại đặc thù như vậy."Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Lị, cười nói với cô ta: "Nha đầu ngốc, từ đầu đến cuối đều là giả, không có một chút nào là thật.”"Em về sau tìm đối tượng, cần phải cảnh giác cao độ.”"Nếu không biết nhìn, đến tìm cậu, cậu sẽ giúp, khẳng định sẽ chuẩn hơn."Nụ cười của hắn vẫn nhã nhặn đẹp trai như vậy, làm cho người ta có loại cảm giác như gió xuân.Nếu như các cô điếc mà nói.Diệp Lị cả người run rẩy, nụ cười yêu thích trong quá khứ chỉ làm cho cô ta cảm giác âm trầm khủng bố."Ah ah ah! Thầy mau cút đi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy thầy nữa! ! Ah ah ah! !"Diệp Lị quơ lấy cái gối ôm trong tay dốc sức liều mạng mà ném hắn.Đào Lam thuận thế đứng lên, gật đầu với Hoa Chiêu: "Tôi đi nha."Hoa Chiêu tự mình tiễn khách, đợi đến lúc không còn nghe được tiếng hét của Diệp Lị, Hoa Chiêu mới quay đầu hỏi hắn: "Vì sao lại nói ra?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận