Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 681 - Chúng Tôi Nhận Thua.



Chương 681 - Chúng Tôi Nhận Thua.



Chương 681: Chúng Tôi Nhận Thua.Tôn Thượng cũng không ngốc, nghĩ một chút liền kịp phản ứng: "Cô nói chuyện này là Tạ Xuyên làm?"Chuyện hắn muốn, ngoại trừ học tập, chính là tiêu diệt Tạ Xuyên!"Là hắn đem chó bỏ vào hay sao? !" Tôn Thượng kinh ngạc hô lên."Chỉ là suy đoán, còn chưa có chứng cớ." Hoa Chiêu nói.Tôn Thượng không lên tiếng rồi, việc này không có chứng cớ, đoán được cũng vô dụng."Chúng ta nhanh đi tìm chứng cớ!" Hắn thúc dục nói.Hoa Chiêu lại không gấp, giữ hắn lại cùng ăn điểm tâm xong mới xuất phát.Hiện tại mưa đã tạnh.Hai người đến ruộng thí nghiệm, xung quanh đã vây đầy người, nhiều lãnh đạo trường học đều ở đây.Tôn Thượng nóng nảy, trên mặt đất đều là dấu chân, còn tìm chứng cớ gì?"Đều cho qua một chút." Hắn phát sầu mà hô lên với đám người.Mọi người quay đầu lại, trông thấy Hoa Chiêu đến rồi, sắc mặt lập tức quái dị mà mở ra một con đường, để cho cô đi vào.Hoa Chiêu cũng thấy rõ lán nhựa của cô, thật sự có chút vô cùng thê thảm.Nó còn lộn xộn hơn những gì cô nhìn thấy qua cọng cỏ non đêm qua.Mưa to, lúc đầu cô chỉ sợ lán nhựa bị chìm, cho nên chú ý một chút, kết quả là thấy được một hồi trò hay."Thầy, việc này làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi một người lãnh đạo bên cạnh.Bên chân mấy người lãnh đạo có một con chó, chính là con chó gây án."Nếu không, em đem con chó này mang về a. . ." Giáo viên cũng thay cô tức giận, đều là do tên súc sinh này gây họa! Hại người ta mất danh ngạc du học sinh!"Em nói là trận đấu làm sao bây giờ? Là mấy người chúng em một lần nữa so tài, hay là một mình em lại trồng một lần, nhìn thời gian cùng thành quả lại quyết định?" Hoa Chiêu hỏi."Thời gian có chút không kịp rồi." Lãnh đạo trường học tiếc nuối nói: "Trường học đã nghe tin tức, bất quá 10 ngày nữa, du học sinh phải lên đường, bên kia đầu tháng chín khai giảng."Lãnh đạo tiếc nuối mà nhìn cô, 10 ngày nữa nhất định là không kịp trồng đấy.Đứa nhỏ này, quá xui xẻo.Chuyện lần này huyên náo có chút lớn, nghe nói bên trên cũng biết rồi.Vì vậy, trước cuộc thi, nhà trường đã thương lượng về thể lệ, không liên quan đến các khoa khác, danh ngạch du học sinh của khoa nông nghiệp là từ kết quả của cuộc thi này quyết định ra.Hoa Chiêu cùng mấy học sinh đều đồng ý, hơn nữa ký giấy đồng ý, hiện tại muốn đổi ý cũng không được."Vậy thì xem kết quả ah." Hoa Chiêu mở túi sách sau lưng, xuất ra một sấp văn kiện, ở trước mặt lãnh đạo mở ra: "Thầy xem những thứ này có thể chứng minh thành tích của em không?"Chương đầu tiên của thư mục là tài liệu viết tay, ngày nào tháng nào thời tiết như thế nào, nhiệt độ như thế nào, gieo xuống bao nhiêu hạt hạt giống, rót bao nhiêu nước.Sau đó, có dữ liệu của mỗi ngày, ngày nào nó nảy mầm, ngày nào nó nở hoa, ngày nào nó kết trái, bao nhiêu quả và kích thước của chúng.Lãnh đạo nhà trường vẫn tiếc nuối khi nhìn vào số liệu của Hoa Chiêu, nếu chỉ nhìn vào số liệu trên giấy là chưa đủ.Nhưng khi ông lật đến trang kế tiếp, lập tức trừng lớn mắt.Bên trên trang giấy này có dán 3 tấm hình, bên cạnh mỗi tấm hình đều là ngày tháng và sự trưởng thành trong ngày đó.Ông đoán được cái gì, tiếp tục mở những trang tiếp theo, quả là thế.Ngay từ ngày đầu tiên gieo hạt, với một bức ảnh chụp mỗi ngày, ông có thể thấy rõ quá trình hạt giống chui lên từ mặt đất và đơm hoa kết trái.Đây là bằng chứng thực tế!“Được, được rồi.” Lãnh đạo trường học mỉm cười đưa tập sách cho người khác đọc.Các giáo viên khác nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.“Bức ảnh này là thật, y như lúc đầu tôi mới thấy vậy.” Một lãnh đạo trường cười lớn.Rất nhiều người, bao gồm hầu hết tất cả các giáo viên trong khoa của họ, đã thực sự đến thăm lán nhựa của Hoa Chiêu và xem cô trồng dâu tây thế nào rồi.Nhưng nói cũng vô ích, phải có bằng chứng.Hiện tại đã có.Bọn hắn có thể quang minh chính đại mà quyết định Hoa Chiêu thắng."Cái gì vậy?" Mọi người nhao nhao suy đoán.Tạ Xuyên cùng đàn anh năm 4, cộng thêm hai sinh viên năm 3 tham gia cuộc thi gạt mở mọi người đi tới chỗ lãnh đạo trường học, nhìn ảnh chụp trong tay ông ấy.Mấy người lập tức nhíu mày.Bất quá hai người sinh viên năm 3 rất nhanh liền buông tay rồi, cảm thán Hoa Chiêu có tiền.Một ngày chụp một tấm hình cho cây, lại là ảnh màu đấy, quá xa xỉ!Chính giáo viên của bọn họ, một cây thực vật trưởng thành rồi, mấy tháng thậm chí mấy năm, có thể chụp cho nó một tấm hình cũng không tệ rồi.Đối với những sinh viên như họ, đừng nghĩ đến chụp ảnh. Không có máy ảnh, không có cuộn phim, không có tiền.Xin trường học hay sao? Không có tư cách."Cô chụp lúc nào vậy?" Tôn Thượng rướn cổ lên, kích động mà hỏi thăm Hoa Chiêu."Vừa rồi cũng không nói với tôi! Hại tôi lo lắng vô cớ một hồi!" Hắn nhếch miệng cười nói."Tôi mỗi ngày đều tới xem một lần đấy, tưới nước thông gió đều là tôi làm, lúc ấy mấy người đều đang học, không có ai chú ý tôi." Hoa Chiêu nói.Tưới nước thông gió loại chuyện lặt vặt này không thể giao cho mấy người Tôn Thượng, nếu không thì ai đã trồng những quả dâu tây này?Mấy người Tôn Thượng toàn bộ hành trình cũng không động tay, không tham dự, mỗi ngày chỉ đến xem cái lán có ổn hay không.Hơn nữa vì ít xuất hiện. . . . Lúc Hoa Chiêu cầm máy ảnh tới chụp cũng không gặp được ai.Vào thời điểm đó, cũng vì ý định đề phòng mới chụp.Nhân tâm ác lắm, lúc nào có thể phòng cô đều phòng."Tốt rồi tốt rồi, những người không liên quan tất cả giải tán đi!" Lãnh đạo trường học bắt đầu giải tán học sinh.Cái vẻ mặt tươi cười kia, cũng nói rõ Hoa Chiêu không có việc gì rồi, cô thắng.Vẻ mặt của đàn anh năm 4 lập tức vặn vẹo, đột nhiên hô to một tiếng: "Tôi không phục!"Đám người yên tĩnh, lập tức dừng bước hai mắt sáng ngời mà quay đầu lại xem cuộc vui.“Anh có chỗ nào không phục?” Lãnh đạo trường học cầm cặp văn kiên nói: “Tôi nhớ trước khi gặp anh, anh cũng đã tới xem dâu tây của Hoa Chiêu, ảnh chụp này là thật ah. Không phải là giả, anh có thừa nhận không?”Đàn anh năm 4 há mồm nói không ra lời.Đó là một "Người thành thật", bằng không thì không thể ngoan ngoãn học nông nghiệp, bị phân phối đến cơ sở, không có cơ hội phát triển..., hắn cũng chuẩn bị ngoan ngoãn đi.Phan Xảo Xảo cho hắn một chủ ý, hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo."Những ảnh chụp này chỉ có thể chứng minh cô ta trông dâu tây lớn lên nhanh, nhưng hương vị như thế nào còn không biết." Tạ Xuyên chỉ có thể tự mình đứng ra nói: "Nếu như hương vị cực kỳ không tốt, lớn lên nhanh cũng vô dụng. Mà dâu tây của tôi cùng đàn anh nếu như hương vị tốt, lớn lên chậm một chút, cũng có thể bán chạy.""Hơn nữa chúng ta lúc trước cũng quy định rồi, muốn xem 'Kết quả' đánh giá, mà Hoa Chiêu, cũng không có 'Kết quả'.""Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!" Đàn anh năm 4 kích động nói.Mấy người lãnh đạo trường học không cười rồi, nhìn nhau.Hắn nói cũng đúng."Kết quả vẫn còn ah." Hoa Chiêu cười nói.Nói xong lại từ trong túi lấy ra một đĩa thiếc, bước vào lán của mình.Từ những cây đổ nát, hái ra một chục trái dâu tây vẫn còn trong tình trạng tốt.Phương pháp đàn anh năm 4 phá hư cây của cô rất đặc thù, cũng không phải trực tiếp nghiền nát tất cả quả trên cây.Mà chú chó lại càng không có khả năng phá hết hoàn toàn, đến cùng vẫn còn mấy quả lọt lưới.Hoa Chiêu cầm dâu tây đi đến giếng nước bên cạnh rửa sạch rồi trở về."Mấy vị lãnh đạo nếm thử."Dâu tây trên đĩa có màu hồng nhạt, chỗ đài hoa còn là màu trắng, nhìn có vẻ không thể ăn.Dâu tây chín mọng còn chua đấy, chứ đừng nói đến quả còn xanh.Bất quá Hoa Chiêu để cho nếm, vậy cứ nếm thử a.Mỗi người cầm lấy một quả, ngay khi dâu vừa vào miệng, mọi người gần như đồng thời mở to mắt.Rất ngọt!"Các người cũng nếm thử." Dâu còn thừa lại mấy quả, Hoa Chiêu đưa tới trước mặt 4 người dự thi khác.Hai người sinh viên năm 3 không khách khí mà cầm, nếm một ngụm lập tức chịu phục rồi, bọn hắn đã lớn như vậy cũng chưa từng ăn qua dâu tây ngon như vậy! Còn là quả chưa chín đấy!Cũng không thể tưởng tượng nó sẽ ngon như thế nào khi chín tự nhiên.Hai người đều đối với Hoa Chiêu giơ ngón tay cái lên, sau đó lui ra phía sau một bước, không cùng Tạ Xuyên và đàn anh năm 4 sinh đứng chung một chỗ."Chúng tôi nhận thua." Hai người đồng thời nói ra."Các người thì sao?" Hoa Chiêu hỏi Tạ Xuyên cùng đàn anh năm 4.Hiện tại, hai người đang nhai chậm rãi.Tạ Xuyên mặt không biểu tình.Biểu cảm của đàn anh năm 4 lại như nuốt nước đắng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận