Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1546 - Giết con tin



Chương 1546 - Giết con tin



Chương 1546: Giết con tinHoa Chiêu đã biết trong điện thoại nói gì, tai cô thính lắm.Người nhà họ Chu đã gọi điện để hỏi tung tích của ông cụ Chu và Chu Văn Hiên, hai người bọn họ không những không về nhà đúng hẹn mà còn mất liên lạc.Người nhà họ Chu nghi ngờ cô đã bắt cóc họ, kêu gào cô trả người, bọn họ cũng đã báo án bên thành phố Hồng Kông, chuẩn bị đến Trung Quốc để báo án.Nhất định phải đưa Hoa Chiêu ra trước công lý!“Ông là ai?” Hoa Chiêu cầm lấy điện thoại hỏi.Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại dừng lại một chút rồi nói: “Tôi là chú của Chu Văn Hiên, Chu Chí Đạt! Cô nên sớm thả ba và cháu tôi ra! Nếu không, nhà họ Chu chúng tôi sẽ không buông tha cho cô! Tôi, dù tôi có như thế nào cũng sẽ bắt cô phải đền mạng!”“Kiêu ngạo quá đấy!” Hoa Chiêu đáp: “Đây là những lời mà người nhà con tin nên nói sao? Không phải trước tiên nên hỏi tiền chuộc bao nhiêu, sau đó quỳ xuống cầu xin thả người sao? Cuối cùng mới là uy hiếp?”Cái gã này, hai bước trước đều không có, trực tiếp đòi giết bọn bắt cóc.“Ông không sợ tôi giết con tin sao?” Hoa Chiêu nói.Bên kia điện thoại, hơi thở của người đàn ông đột nhiên trở nên nặng nề.Vài giây sau, ông ta hét lên: “Chắc chắn là mấy người đã bắt cóc ba và cháu tôi! Các người xong đời rồi! Cảnh sát đang trên đường tới rồi!”“Tôi không có, ông đang vu khống tôi.” Hoa Chiêu thản nhiên nói.“Rõ ràng vừa nãy cô nói muốn giết con tin! Điện thoại của tôi có ghi âm! Tôi đã ghi âm hết lại rồi!” Ông ta đắc ý nói.Giọng nói rất mừng rỡ.Hoa Chiêu híp mắt cười: “Ý tôi là xé vé tàu lửa, sao nào? Không thể sao? Con người tôi có một sở thích, không có việc gì là tôi lại thích xé vé tàu lửa, ông có ý kiến gì?”Đầu dây bên kia không nói gì.“Cô đừng có mà nói dối! ...”Hoa Chiêu duỗi tay cúp điện thoại, nói với Giản Bạch: “Người này có vấn đề, nói không chừng là ông ta bắt cóc đấy.”Giản Bạch sửng sốt.“Dù sao cũng chắc chắn không phải tôi.” Hoa Chiêu nói: “Giọng ông ta vừa hồi hộp, vừa phấn khích lại vừa vui mừng… Không thể che giấu được.”“Người nhà giàu thật vô tình.” Cô thở dài.Không cần đọc báo, đọc sử sách cũng thấy được có rất nhiều kẻ giết cha giết con vì tài sản được để lại từ năm nghìn năm trước.Những chuyện này ngay cả hoàng đế cũng không thể chịu đựng được thì làm sao người thường có thể chịu đựng? Họ không phải là thánh nhân.Giản Bạch cũng không còn ngạc nhiên nữa, bởi vì bọn họ thực sự không làm điều đó.“Vậy bây giờ phải làm sao?” Anh hỏi.“Không phải đối phương đã báo cảnh sát rồi sao, làm ầm ĩ lên, dễ điều tra, để bọn họ tự lấy đá đập chân mình!” Hoa Chiêu bực mình đáp.Cô tức giận rồi.Vất vả mới chọn được một người vừa mắt để hợp tác, ngay cả đến gốc gác cô cũng để cho đối phương xem, vừa mới bận rộn quay qua quay lại, kết quả lại không thấy người đâu nữa.Cô làm việc vô ích rồi.Lại còn bị nhận lại sự xỉ vả.Cô cũng không phải là thánh nhân, đương nhiên sẽ tức giận!“Nghe nói người này còn có 10% cổ phần của Chu Ký?” Hoa Chiêu nói: “Rất tốt, tôi muốn rồi.”Cô lập tức hành động, liên lạc với trợ thủ của Diệp Thâm, nhờ anh ta điều tra tung tích của ông nội và cháu trai nhà họ Chu mấy ngày nay.Rốt cuộc người mất tích ở đâu, tại sao lại mất tích.Người của Diệp Thâm thực sự rất hữu dụng, nhất là đối với mấy chuyện kiểu này.Chẳng mấy chốc đã tìm thấy tin tức.Trong hai ngày qua ông nội và cháu trai Chu Ký đang khảo sát thị trường trang sức ở Trung Quốc, họ đã gặp một chủ doanh nghiệp trang sức lớn ở địa phương và đề nghị họ hợp tác.Cả hai đã biến mất khi đang ăn tối cùng nhau tối qua.Người lái xe taxi nói bọn họ được đưa tơi một nhà hàng ven biển, người phục vụ ở nhà hàng nói hai người đã được một chiếc thuyền đến đón ngay sau đó, và họ đã đến nhà một ngư dân để ăn tại nhà.Người lên thuyền, sau đó biến mất trên biển.Manh mối tới đây bị cắt đứt.Mà cái gọi là thương nhân châu báu có bản lĩnh, rốt cuộc là ai thì không ai biết.Có phải là thương nhân châu báu hay không cũng rất đáng nghi.Chu Chí Đạt thật sự đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng làm theo thông lệ đến tìm Hoa Chiêu.Nhưng nói Hoa Chiêu bắt cóc ông cháu nhà họ Chu, có nói cái gì bọn họ cũng không tin.Không có lý do!Mà điều tra ra Hoa Chiêu quả thật cũng không có thời gian gây án.Cảnh sát rút lui, tiếp tục chuyển đối tượng điều tra.Phú thương Hồng Kông mất tích ở Bằng Thành, hiện tại đã được đưa lên báo, ảnh hưởng rất ác liệt, bọn họ cũng chịu áp lực rất lớn.Hoa Chiêu hiện tại đang ngồi trên chiếc du thuyền đậu bên cạnh nhà hàng nơi ông cháu nhà họ Chu xuất hiện lần cuối.Đây là một khách sạn ven biển, có bến tàu nhỏ riêng, nơi đậu một hai chiếc thuyền nhỏ, có khi đưa thực khách ra khơi câu cá, có khi chở khách đi tham quan.Du thuyền của Hoa Chiêu trôi nổi quanh đây, sau đó kéo tới một mảng tảo biển, kiểm tra kí ức....Bằng Thành là căn cứ của cô, trong những năm qua, vô số rong biển đã được cô thả xuống và nhân giống.Nhiều người ngạc nhiên tại sao tảo ở gần biển Bằng Thành lại um tùm như vậy.Nhưng cũng chỉ thấy hơi bất ngờ, không ai điều tra, điều tra cũng không tìm ra được gì.Hoa Chiêu nằm trên mạn thuyền, hai tay nghịch trong nước, trông rất nhàn nhã.Diệp Thư ở bên cạnh thở dài: “Chị thấy Chu Văn Hiên khá vừa mắt, nhìn thấy em vẫn một lòng nghĩ về kinh doanh... Đúng là một doanh nhân hiếm có, đáng tiếc lại mất tích.”Xảy ra chuyện này, cô ấy không còn tâm trạng mua đặc sản nữa, trở về đi cùng Hoa Chiêu.“Chị có cảm thấy bọn họ lành ít giữ nhiều không?” Hoa Chiêu nói.“Nếu thật sự đúng như lời em nói, là Chu Chí Đạt đã làm, đó là điều chắc chắn.” Diệp Thư nói: “Thứ ông ta muốn là tất cả tài sản của gia đình, không phải tiền chuộc. Tiền chuộc đã ở trong túi ông ta. Để an toàn, nhất định ông ta sẽ bắt người rồi lập tức giết con tin.”“Giữ lại để làm gì? Giữ lại để bọn họ có thời gian chạy trốn, để kế hoạch của ông ta thất bại sao?”Hoa Chiêu gật đầu, Diệp Thư nói đúng.Những người lý trí đều sẽ làm như vậy, mục đích không phải là bắt cóc, mà là muốn giết người.Bây giờ đã qua một ngày một đêm, có khi hai người bọn họ đã bị nhốt vào lồng sắt rồi chìm xuống biển cùng với những viên đá rồi.Những chuyện như này, không phải kiếp trước cô chưa từng nghe qua.Thậm chí ngay cả tại thời điểm này, ở một góc nào đó trên thế giới cũng đang xảy ra chuyện tương tự.Lòng người mà...Hoa Chiêu thở dài, suy nghĩ của cô cũng gần giống với Diệp Thư.Đột nhiên mắt của cô sáng lên.Cuối cùng, một mảng tảo biển đã truyền đến một ký ức khác.Cô nhìn thấy một con thuyền đánh cá, bên trên có mấy người đàn ông.Vì là ban đêm nên cô không thể nhìn rõ, nhưng bộ vest và cà vạt rõ ràng không phải là ngư dân.Mà Hoa Chiêu đã nhận ra, hai người này rất giống ông cháu Chu Ký.Thuyền đánh cá biến mất trong tầm nhìn của tảo biển.Chúng là tảo biển, trôi theo dòng nước, cũng không biết thấy con thuyền rời đi là đi theo.Đó là chuyện mà loại tảo biển được đào tạo chuyên để vớt hải sản mới làm được.“Đưa tao đến vùng nước mà mày nhìn thấy bọn họ, lần theo hướng bọn họ biến mất.” Hoa Chiêu ra lệnh.Sau đó đứng dậy, tự đi lái thuyền.Động tác có hơi mạnh mẽ, dọa cho Diệp Thư nhảy dựng.“Làm gì vậy?” Cô khó hiểu hỏi.“Tâm trạng buồn chán, tùy tiện chèo thuyền một chút.” Hoa Chiêu nói: “Chị không được hứng gió, mau vào bên trong khoang đi.”“Ừm.” Diệp Thư cũng cảm thấy khá phiền muộn, không muốn ở bên ngoài nhìn biển rộng.Không biết bao nhiêu mạng người đã bị chôn vùi trong vùng biển bao la này, nghĩ lại thật đáng sợ!Hoa Chiêu tự lái thuyền, chọn một phương hướng đi, rất nhanh đã tới vị trí cây tảo biển nhìn thấy thuyền.Cô đuổi theo một đoạn liền dừng lại.Đường đến cuối cùng ở đây, nếu tiếp tục đuổi theo sẽ không chính xác.Chúng nó ngây ngốc không biết “phán đoán” “xem xét” xem con tàu đang đi về đâu.Hoa Chiêu dừng thuyền ở đây, kêu gọi tảo biển trôi nổi quanh đây lại...Rất nhanh lại có một đợt tảo biển tiếp sức mới...



Bạn cần đăng nhập để bình luận