Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 222 - Quà Tặng



Chương 222 - Quà Tặng



Chương 222: Quà Tặng.Hoa Chiêu không tình nguyện bước xuống khỏi giường đất, bất quá trong một thoáng liền nghĩ đến số tiền mới đến tay mình lúc trước, trong tương lai, giá trị cũng tăng lên gấp mấy lần…Qua vài ngày, cô không chừng còn có thể lừa anh ta thêm mấy trăm vạn nữa.Tưởng tượng như vậy, cô liền cảm thấy vui vẻ rồi."Tới rồi à." Hoa Chiêu khách khí một câu, ra mở cửa sân gọi bọn hắn vào.Hạ Kiến Ninh lại mẫn cảm phát hiện ra, tâm trạng của cô so với lúc ở trên đường tốt hơn nhiều, thật sự là một cô gái nhỏ, sáng nắng chiều mưa đấy.Vào phòng, Hạ Kiến Ninh thấy Hoa Cường, lập tức khom người hỏi thăm: "Bác trai, bác còn nhớ rõ cháu không? Năm đó bác đến trong nhà ăn cơm, sau khi ăn xong còn cùng cha của cháu chơi nửa ván cờ, nửa sau ván cờ, là cháu cùng chơi với bác."Hoa Cường được anh ta nhắc nhở, suy tư một hồi, mới nhớ ra, bọn hắn lúc ấy đang chơi cờ vua, mà Hoa Cường am hiểu nhất cái này. Hạ Hồng Tổ đa mưu túc trí, thực sự không thắng được ông.Sau đó Hạ Kiến Ninh thấy cha đã muốn thua, tự mình xin được ra trận, lại thắng được ông, ông có chút ấn tượng. Mấu chốt là, lúc ấy Hạ Kiến Ninh chỉ có 10 tuổi.Ông lúc ấy còn cảm thán, nếu không phải Hạ Kiến Ninh thân thể không tốt, sau trận cờ sắc mặt đã trắng bệch, về sau nhất định sẽ là một tướng giỏi!Nghĩ đến những lời Hoa Chiêu về những hành động anh ta đã làm mấy năm nay, Hoa Cường càng thổn thức rồi."Đi lên ngồi, đừng đứng đấy nữa." Hoa Cường chỉ về phía đối diện giường nói ra.Thân thể này của anh ta nhìn còn không bằng khi còn bé rồi, nói được mấy câu sắc mặt liền trắng bệch.Hạ Kiến Ninh là thực ra đã khá mệt mỏi, đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, tuy là dùng phiếu giường nằm, nhưng anh ta cũng nghỉ ngơi không tốt, lại đi đường xa như vậy, nếu không có Lý Mộc chế ra mấy viên tiểu dược hoàn nâng cao, lúc nửa đường ở trên tàu anh ta chóng mặt ngất đi rồi.Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn, thực sự không phải giả bộ bệnh, mặt tái xanh, trán đã đổ mồ hôi, giống như là muốn đột tử đến nơi rồi.Cũng không thể chết trên giường gạch nhà cô ah!Hoa Chiêu lập tức cho rót cho anh ta một chén nước đường.Hạ Kiến Ninh không thích uống nước đường, nhưng lúc này anh ta thật đúng là rất khát rồi, cũng không cố được nhiều như vậy, một ngụm đã uống sạch, sau đó cái cảm giác vô lực trước mắt như muốn biến thành màu đen dần dần biến mất, khí lực giống như cũng từng chút từng chút quay trở lại rồi.Anh ta sững sờ, nhìn Hoa Chiêu cười đến ánh mắt loé lên: "Cảm ơn.""Không cần khách khí." Hoa Chiêu tự nhiên mà hỏi thăm: "Tôi thấy anh giống như tụt huyết áp, bình thường trong túi quần không để hai khối đường sao?""Tuột huyết áp? Khả năng đúng vậy." Hạ Kiến Ninh mấy năm gần đây đều để cho Lý Mộc xem bệnh, Lý Mộc xem bệnh chính là bắt mạch, cũng không rút máu, anh ta còn thực không biết mình có phải là tụt huyết áp hay không, chỉ biết mình bị hư nhước cơ thể. Hư đến mạng cũng sắp không còn nữa, ở đâu còn có thể chú ý tới việc nhỏ như tụt huyết áp. Bất quá anh ta biết rõ cái gì gọi là tụt huyết áp, bệnh trạng bây giờ của anh ta quả thật đúng là rất giống.Bệnh lâu thành lương y, Hạ Kiến Ninh tuy không đảm đương nổi chức danh lương y, nhưng là so với người bình thường hiểu được mấy kiến thức y học còn nhiều hơn nhiều.Xem ra sau này thực sự phải mang một ít đường trong người.Hạ Kiến Ninh nghỉ ngơi một chút, lau cái trán đổ đầy mồ hôi, ra hiệu cho Tiểu Triệu đem va li mở ra.Tiểu Triệu đem va li đặt ở chính giữa giường đất, thao tác mở khoá bằng mật mã một phen, mới đem va li mở ra.Dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời lúc chiều buông, căn phòng trở nên vàng rực ngay lập tức.Hoa Chiêu kinh ngạc, hoá ra đây là một va li đựng đầy vàng. Cô cũng nhìn ra, cái va li này bên ngoài là gỗ nhưng thực tế bên trong là sắt đấy, trọng lượng chắc chắn rất nặng.Cô nhìn về phía Tiểu Triệu, đây là một cao thủ nha. Cái va li này cô nhìn ra phải vượt qua 100 cân, anh ta xách đi một đường, nhìn còn thấy rất là thoải mái.Cũng đúng, Hạ Kiến Ninh là một người khôn khéo lại tiếc mạng như vậy, bên người sao có thể có mấy kẻ vô dụng.Mà tài sản của Hạ gia, xem ra cũng không chỉ chôn ở dưới mặt đất khu nhà cũ."Cái này quá quý trọng rồi, anh cầm về đi." Hoa Cường nhìn thoáng qua, mặt không biểu tình nói.Mà Hạ Kiến Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận