Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 395 - Sao Anh Có Thể Làm Như Vậy.



Chương 395 - Sao Anh Có Thể Làm Như Vậy.



Chương 395: Sau Anh Có Thể Làm Như Vậy.Trong phòng vẫn tiếp tục ầm ĩ, Văn Đạt thấy cha cùng em trai sống chết không quay vào lấy tiền, lại muốn chính mình tìm.Hắn ngược lại cảm thấy, Diệp Danh không cùng Văn Tịnh ly hôn, không nhất định là yêu chị cả mà có lẽ vì quan tâm đến thanh danh của mình.Hắn luôn biết rõ Diệp Danh hiền lành là giả đấy! Anh ta chính là một kẻ giả nhân giả nghĩa!Kẻ đạo đức giả này tức giận, muốn bắt hắn khai đao, hắn cũng không muốn chết.Văn Đạt đi lục tiền, lúc này Văn Bình và Văn Minh đều ngăn cản hắn, còn có bà Văn cùng hai người con dâu cũng ngăn cản, mấy đứa nhỏ ở một bên NGAO NGAO khóc.Sợ là cả dãy nhà đều bị Văn gia đánh thức.Diệp Danh vẫn ngồi ở chỗ kia, một chút cũng không thỏa hiệp, tiền này bọn họ chắc chắn phải giao ra đây đấy, bằng không thì bọn hắn căn bản không biết đau, lần sau lại muốn "Khi dễ" anh như thế nào liền khi dễ thế ấy."Đại bảo, nhị bảo, nhanh đi xin dượng, để cho dượng ấy tha cho ba của con." Vợ Văn Đạt đột nhiên sai hai đứa nhỏ nói ra.Cô ta biết rõ gần đây chồng mình đang làm cái gì đấy, những số tiền kia là cô ta giấu đi đây này, hiện tại phải giao ra, rất đau lòng. Một căn phòng lớn đã bay.Đại bảo cùng nhị bảo cũng nghe lời, bọn hắn bình thường cũng rất thích người dượng này, lập tức leo đến bên người Diệp Danh khóc.Hai đứa nhỏ cầu xin Diệp Danh có chút cự tuyệt không được.Hơn nữa lại nhao nhao xuống dưới, cửa lớn bên ngoài cũng sẽ bị hàng xóm đập vỡ."Số tiền còn lại trưa mai đưa đến nhà tôi, bằng không thì, đồ cũng là anh bán đấy, tôi chỉ tìm anh." Diệp Danh nói với Văn Đạt.Bên ngoài còn có Văn Lượng cùng Văn Nhược đấy, anh cũng không muốn hơn nửa đêm tự mình đến hai nhà kia phá cửa, hơn nữa anh đi chưa hẳn đã có tác dụng như Văn Đạt đi.Văn Đạt ruột gan cũng muốn xanh rồi, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Giao cho tôi, anh yên tâm, trưa mai tôi khẳng định một phần cũng không thiếu mà đưa đến cho anh!"Diệp Danh không tiếp tục nhìn người Văn gia, cầm rượu thuốc, đứng dậy đi ra.Ngoài cửa, hàng xóm thấy anh đi ra, đều có chút ngoài ý muốn.Diệp Danh ở chỗ này, Văn gia còn có thể đánh nhau?Diệp Danh lễ phép cùng những người này bắt chuyện chào hỏi một chút rồi đạp xe đi ra.Về đến nhà đã là nửa đêm.Anh lén lút vào nhà, tận lực không đánh thức Văn Tịnh.Buổi tối không phải lúc nên nói chuyện, Văn Tịnh lại náo loạn..., hàng xóm xung quan sẽ đến gõ cửa.Ngày mai rồi nói sau.Một đêm này, Diệp Danh ngủ ở thư phòng....Ngày hôm sau là cuối tuần, Văn Tịnh không cần đi làm, vốn muốn ngủ lấy lại sức, kết quả sáng sớm đã bị mùi thơm của đồ ăn hun tỉnh.Cô ta ngồi dậy nhìn ra, Diệp Danh trở về rồi, lập tức cao hứng mà chạy tới: "Anh trở về lúc nào vậy? Tại sao không gọi em dậy?"Diệp Danh cười cười: "Thấy em ngủ ngon, cũng không gọi nữa, tới ăn sáng."Văn Tịnh vui vẻ mà rửa mặt xong, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Diệp Danh.Trước khi Diệp Danh đi công tác hai người đang cãi nhau.Lúc này cũng không phải bởi vì chuyện rượu thuốc, mà là vì Diệp Danh mỗi ngày đều chạy đến nhà Hoa Chiêu, cô ta liền ghen ghét nói vài câu.Diệp Danh lúc ấy không nói gì, nhưng đều là vợ chồng già rồi cô ta biết rõ Diệp Danh tức giận.Cũng may về sau Diệp Danh phải đi công tác rồi, đã qua nhiều ngày như vậy, anh ấy cũng đã hết giận a?Bất quá trong lòng Văn Tịnh cơn giận còn chưa tan…Diệp Thâm ở nhà, còn chạy ngược chạy xuôi, đợi Diệp Thâm về đơn vị rồi, anh còn mỗi ngày hướng chỗ kia chạy, thành bộ dáng gì nữa!Nhìn bóng lưng bận rội của Diệp Danh…Được rồi, đến lúc đó rồi nói sau.Cơm nước xong xuôi, Văn Tịnh thấy Diệp Danh không có ý định đi làm, ngược lại có chút kinh ngạc.Đơn vị của Diệp Danh đặc biệt bề bộn nhiều việc, giống như là không có cuối tuần vậy, lúc có việc chỉ có thể xin phép nghỉ một ngày."Anh hôm nay không đi làm?" Văn Tịnh hỏi."Đúng vậy, hôm nay có việc." Diệp Danh dừng một chút, nhìn Văn Tịnh nói ra: "Mấy ngày hôm trước cha em đi tìm ông nội anh xin nửa lọ rượu thuốc, em biết không?"Văn Tịnh thực sự ngạc nhiên, cái này cô ta thật không biết.Bất quá cô ta lại nhíu mày, rất không hài lòng với cách xưng hô của Diệp Danh, cái gì là cha em, ông nội anh? Trước kia cũng không phải gọi như vậy đấy. Hơn nữa, cái gì gọi là "xin” ?"Em không biết, làm sao vậy?" Giọng nói của cô ta có chút không tốt, tức giận. Cha cũng đã đến xin rồi, kết quả lão gia tử chỉ cho nửa bình?Thật là hào phóng!Biết cô đang tức giận ở đâu, Diệp Danh cười cười, vô lực mà dựa lưng vào ghế."Cha em lấy nửa lọ rượu thuốc kia về cũng không dùng cho mình uống, mà là pha loãng thành 10 bình, bán đi 6 bình, kiếm lời 13500, ông ấy và 3 con trai 1 con gái phân ra, ah, Văn Nhược còn được phân nhiều hơn 1000 đồng."Mặt Văn Tịnh cứng lại.3 con trai 1 con gái đều được phân đến rồi, Văn Nhược còn nhiều hơn 1000 đồng! Cả nhà đều có phần, lại chỉ mình cô ta không có!Lại đoán được cô đang để ý đến điều gì, Diệp Danh lại cười cười.Anh cũng không biết mình đang cười cái gì, chỉ là muốn cười.Nhưng trong miệng có chút đau khổ."Anh đêm qua đến Văn gia, đem 4 lọ rượu thuốc còn lại đòi trở về, còn có số tiền mà bọn hắn bán được kia, cũng phải trả lại cho người mua, nếu như không trả, vậy thì chờ vào tù giải trình cùng tổ chức tội danh mua bán tư nhân a." Diệp Danh bình tĩnh nói.Văn Tịnh lại bùng nổ: "Anh sao có thể làm như vậy? !"



Bạn cần đăng nhập để bình luận