Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 646 - Thật Sự Là Chuyện Cười



Chương 646 - Thật Sự Là Chuyện Cười



Chương 646: Thật Sự Là Chuyện CườiTrong sân vốn đang yên tinh, Chu Lệ Hoa mặc kệ trong sân có bao nhiêu người đang nhìn, trực tiếp vọt tới trước mặt Diệp Chấn Quốc, lớn tiếng ồn ào: "Cha! Cha có biết Hoa Chiêu đang làm trò gì hay không? !"Bà ta chính là muốn để cho tất cả mọi người đều nghe thấy!Nếu không phải căn nhà quá lớn, bà ta hận không thể để cho hàng xóm đều nghe thấy.Bất quá không có, bà ta quay đầu lại ra ngoài nói!"Chuyện gì?" Diệp Chấn Quốc trầm mặt hỏi.Ông thật sự không biết.Bất quá thấy bộ dạng của Chu Lệ Hoa, là ông biết nhất định là cô ta lại kiếm chuyện!"Cô ta dạy thêm cho người khác! Tình nguyện giúp người khác thi đậu đại học! Cũng không giúp em gái mình học bù! Có loại người như vậy sao? Diệp Giai thế nhưng cũng mang họ Diệp! Cô ta không xem mình là người của Diệp gia!" Bà ta một hơi nói ra.Ở trong mắt bà ta, anh em họ, cũng là người thân rồi.Thân đấy, phải là thân đấy!"Còn có chuyện này?" Diệp Chấn Quốc kỳ quái mà nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nói: "Đúng vậy, cháu chọn trong lớp chúng cháu 5 người vốn có thành tích học tập không tốt, nhưng rất có tiềm lực để dạy thêm cho bọn họ, bọn hắn năm nay đi thi có lẽ cũng không tệ, đại học Thượng Hải hay Bắc Kinh cũng không có vấn đề gì.""Cha! Cha xem! Chính cô ta cũng thừa nhận!" Chu Lệ Hoa thật không nghĩ tới cô sẽ thoải mái thừa nhận như vậy."Ông nội, đây là chuyện tốt đúng không?" Hoa Chiêu cười hỏi Diệp Chấn Quốc.Diệp Chấn Quốc gật đầu: "Đương nhiên, cháu vì quốc gia nuôi dưỡng năm người tài là trụ cột của quốc gia, đây đương nhiên là chuyện tốt."Chu Lệ Hoa hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đem mình tức chết!"Cha! Cha đang nói cái gì?""Ta nói không đúng sao?" Diệp Chấn Quốc trừng mắt: "Vốn những người học tập không giỏi, được Hoa Chiêu chỉ dạy, có thể thi đậu rồi, một là đã chứng minh năng lực của Hoa Chiêu, hai là nói rõ những người kia có năng lực, tương lai nhất định là đại tài, quốc gia có được nhân tài trụ cột, không phải là chuyện tốt sao?""Cha! Cha đây là đang cãi chày cãi cối! Con nói là cô ta tình nguyện dạy người khác! Cũng không dạy Diệp Giai! Cô ta muốn làm gì? Cô ta không muốn Diệp Giai tốt hơn! Cô ta có tâm tư xấu rồi! Cô ta chính là tham hai cái bình hoa kia của con!" Chu Lệ Hoa hô."Con bé không dạy Diệp Giai, khẳng định là có đạo lý mìn." Diệp Chấn Quốc nói ra.Về phần đạo lý gì, ông cũng không biết. . . .Kỳ thật trong lòng ông cảm thấy, chuyện này Hoa Chiêu làm cũng có chút không thỏa đáng, Diệp Giai tốt xấu gì cũng mang họ Diệp. . . .Nhưng lời này phải đợi không có ai ở đó mới nói sau, đang ở trước mặt người ngoài, ông đương nhiên sẽ giữ mặt mũi cho Hoa Chiêu."Cháu cảm thấy tư chất của Diệp Giai không đủ, dù cháu có dụng tâm dạy cũng không thi được trường đại học Bắc Kinh, cho nên không bằng đem thời gian đều dùng trên những người có khả năng, vì quốc gia bồi dưỡng thêm người mới tốt." Hoa Chiêu nói ra.Đường hoàng!Diệp Danh bật cười rồi nhanh chóng dấu đi.Chu Lệ Hoa giận điên lên: "Cô dựa vào cái gì mà nói tư chất của Diệp Giai chưa đủ! Cô không dạy làm sao lại biết không đủ? Cô cho rằng cô là ai? Thi được đại học đã trở nên vênh váo như vậy, cô. . . .""Đã đủ rồi!" Người hét lên lại là Diệp Phương.Bà đi tới nói với cha: "Cha, có một số việc con trước kia không muốn nói, nhưng vì một số người còn không hiểu chuyện, con liền phải cùng cha nói ra."Bà quay đầu nhìn Chu Lệ Hoa: "Cũng không biết chị dạy dỗ con cái thế nào, mà đều trở nên lệch lạc! Trước kia Diệp Giai cùng Diệp Lị đến nhà tôi ăn cơm, Hoa Chiêu mỗi ngày đến trường, đi học, giữa trưa trở về còn phải lớn bụng mà nấu cơm cho bọn họ ăn!"Kết quả hai đứa nhỏ kia đã làm gì? Một chút lòng biết ơn đều không có! Hoa Chiêu làm được những món ăn ngon như vậy, hai đứa vậy mà đều nhổ ra, nói không thể ăn! Tâm đều lệch ra thành như vậy, làm sao Hoa Chiêu có thể dạy?"Nếu là tôi, tôi cũng không dạy nổi, trông thấy hai người họ đều sẽ tức giận! Lại động thai khí, ai cũng đền không nổi!" Diệp Phương tức giận nói.Chuyện này ai cũng không biết, bà chưa nói, Hoa Chiêu cũng không nói.Mà Diệp Giai cùng Diệp Lị về nhà cũng chỉ nói với Chu Lệ Hoa.Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Danh đều trầm mặt mà nhìn Chu Lệ Hoa, còn có chuyện này?Chuyện này Chu Lệ Hoa biết rõ, bà ta lúc ấy không náo lên là vì không rảnh, đoạn thời gian kia bà ta đang bận rộn, đơn vị đang chọn lãnh đạo mới.Bà ta lại muốn thăng chức.Hơn nữa bà ta vừa nghe đã hiểu rồi, Diệp Phương là đứng về phía Hoa Chiêu đấy, bà ta không nghĩ sẽ đắc tội Diệp Phương.Cô em chồng này nhìn thì thấy tốt tính, ít nổi giận, nhưng nếu thực sự làm cô ta nóng nảy, sẽ rất khó đối phó.Nhưng hiện tại bà ta cũng gấp: "Nói đến cái này tôi còn muốn hỏi cô một chút đây này! Lòng cô cũng thiên vị đến nách rồi! Vậy mà giúp đỡ Hoa Chiêu trợn mắt nói lời bịa đặt! Có phải cô đã quên, cô ta họ Hoa! Diệp Giai họ Diệp! Đừng "lấy tay bắt cá" a!""Hừ, lời này tôi cũng không thích nghe rồi." Diệp Phương cười khẩy nói: "Năm đó là ai nói con dâu mới là người nhà mình? Con gái thì không? Con dâu sinh ra đứa nhỏ cùng họ cha, con gái sinh ra đứa nhỏ khác họ? Nên vẫn phải đối tốt với con dâu? !"Cái này là năm đó lúc Chu Lệ Hoa còn trẻ, đây là câu nói luôn đọng ở ngoài miệng của bà ta dùng để làm khó bà.Năm đó Chu Lệ Hoa là con dâu, bà là con gái.Chu Lệ Hoa sắc mặt nhăn nhó, tìm không thấy lời phản bác.Đã nói Diệp Phương khó chơi, nhiều năm trước đắc tội qua cô ta một lần, cô ta vậy mà nhớ đến bây giờ!"Cái gì con dâu con gái, cái này nói sau!" Chu Lệ Hoa lập tức thay đổi chủ đề: "Chúng ta bây giờ nói đến Hoa Chiêu, cô ta không dạy Diệp Giai, kỳ thật chính là muốn lừa gạt hai cái bình hoa kia của tôi!""Ở đâu ra lừa gạt? Đó là tôi quang minh chính đại mà thắng đấy." Hoa Chiêu cười nói: "Lúc trước không muốn thắng, thím còn không cho đây này."Nói ra cái này Chu Lệ Hoa càng tức giận rồi, chỉ vào Hoa Chiêu quát: "Chính là cô cố ý nói dối tôi! Muốn lừa gạt đồ của tôi! Tôi chưa thấy qua người không biết xấu hổ như cô! Tham tài tham đến trên người nhà mình! Đến thân tình cũng không để ý!"Diệp Danh đột nhiên cười, giễu cợt nói: "Thím ba, những lời này ai nói cũng phù hợp, chỉ có thím nói sẽ không thích hợp a? Hai cái bình hoa lia, mới có giá trị 2000, thím lúc trước thế nhưng đã cầm của Hoa Chiêu. . . ."Bên ngoài nhiều người, anh không đem lời nói rõ.Nhưng những người ở trong phòng nghe hiểu rồi.Lúc trước bà ta quỳ xuống cầu xin muốn cầm 5 vạn của Hoa Chiêu không trả, mặt mũi cũng đã ném ở ngoài ngàn dặm đi.Bây giờ lại nói Hoa Chiêu không biết xấu hổ, tham tài tham đến trên người nhà mình?Thật sự là chuyện cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận