Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 550 - Em Nhất Định Sẽ Báo Đáp Chị Thật Tốt.



Chương 550 - Em Nhất Định Sẽ Báo Đáp Chị Thật Tốt.



Chương 550: Em Nhất Định Sẽ Báo Đáp Chị Thật Tốt.Hoa Tiểu Ngọc gõ cửa, lần này mở cửa chính là Diệp Thư.Cô ấy bị gọi về đấy, những người bảo vệ chỗ tối không cần thiết phải đưa ra bên ngoài, lúc đó sẽ có chút bất tiện.Giống như ngày hôm qua, nếu như người mà Hoa Nhị Ngưu cùng vợ ông ta đánh không phải là Trương Tiểu Ngũ, mà là Hoa Chiêu thì sao? Là Trương Quế Lan thì sao? Là Miêu Lan Chi thì sao? Là hai đứa bé thì sao này?Đừng nói bọn hắn không dám, đều là những người mà đầu óc đã có chút không bình thường, ai biết bọn hắn sẽ làm ra chuyện gì đến!Hoa Chiêu ngẫm lại kỳ thật cũng có chút sợ hãi, nếu như người đến chính là bảy tám người đàn ông nhà Hoa Sơn thì sao? Đánh con cô làm sao bây giờ? Cho nên vẫn sớm chút chuyển qua sống cùng Diệp Thâm thì tốt hơn, chỗ đó tuyệt đối an toàn, cũng tránh phải làm phiền Diệp Thư nữa.Hiện tại cô ấy đã là một người nổi tiếng, lịch trình bận rộn nên lần này có thời gian vì đã đẩy đi một buổi diễn, Hoa Chiêu cảm thấy có chút tiếc nuối.Nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc, Diệp Thư cũng không nói gì, chỉ để cho mấy người đi vào.Trương Tiểu Ngũ lại nhìn Diệp Thư vài ánh mắt, muốn nói là các cô gái ở thủ đô bọn hắn vẫn đẹp mắt hơn…Đáng tiếc hắn biết rõ thân phận của Diệp Thư, chị chồng của Hoa Chiêu, nên cũng không phải là người mà hắn có thể với tới đấy.Những người sống trong khu đại viện đó ah...Bởi vì sớm biết bọn hắn muốn tới, Miêu Lan Chi đã mang theo bọn nhỏ đi hậu viện, cùng Hoa Cường chơi đùa rồi, Tiền viện chỉ để lại Hoa Chiêu cùng Trương Quế Lan.Còn có Từ Mai cùng Lưu Tiền, Tôn Hữu.Đều là nghỉ bán mà đến bảo hộ các cô đấy.Người là do Trương Quế Lan đêm qua vụng trộm thông báo đấy.Hoa Chiêu cảm thấy không cần thiết, tuy rằng thỉnh thoảng nôn ra, nhưng nếu thật sự phải đánh, cô nghĩ mình sẽ không sao.Nhưng người trong nhà đều lo lắng, cô cũng phải tùy bọn họ rồi."Chị tiểu Hoa…" Nhìn thấy Hoa Chiêu, Hoa Tiểu Ngọc liền lắp bắp khóc lên.Hoa Chiêu đã không còn tâm tư uốn nắn cách xưng hô của cô ta rồi, thích gọi sao thì gọi."Có lời cứ nói, đừng khóc, cha mẹ của cô đều đang sống đấy, điềm xấu." Hoa Chiêu nói ra.Hoa Tiểu Ngọc liền im bặt.Hai người Hoa Nhị Ngưu đều trừng mắt liếc."Chị tiểu Hoa, em muốn kết hôn…" Nói xong câu này, Hoa Tiểu Ngọc vốn không muốn khóc đấy, nhưng nước mắt vẫn rớt xuống.Thật là khổ sở!Mục tiêu của cô ta là gả cho một người đàn ông có quyền thế, thương cô ta yêu cô ta, tướng mạo lại anh tuấn! Nhưng kết quả thì sao đây? Cô ta bị ai dồn đến một bước ngày hôm nay? Gả cho một người đàn ông nát như Trương Tiểu Ngũ?Cô ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu…Nếu như Hoa Chiêu không đem Trương Tiểu Ngũ đưa đến Đông Bắc, cũng không có chuyện ngày hôm nay!"Chúc mừng chúc mừng, thật sự là chuyện tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra.Những lời này quả thực là đổ thêm dầu vào lửa, cô ta quả nhiên không muốn cô sống tốt!Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu, giấu sự uất hận ở trong mắt.Nhưng Hoa Chiêu hiện tại không cần nhìn cũng có thể cảm giác được những cảm xúc quá mạnh của người khác, vui sướng hoặc là phẫn hậnCô cười đến càng vui vẻ hơn.Cô vốn không phải là người ác độc, nhưng Hoa Tiểu Ngọc không thể nhìn thấy cô sống tốt, và ác ý dữ dội kia như sắp trở thành hiện thực, nên cô đương nhiên không muốn nhìn thấy cô ta sống tốt."Chị tiểu Hoa, cha em không đồng ý hôn sự của chúng em, trừ phi cho ông ấy 500 tiền lễ hỏi…" Hoa Tiểu Ngọc nói ra."Cho nên?" Hoa Chiêu hỏi."Cho nên, mong chị tiểu Hoa hỗ trợ, cho em mượn 500 đồng, về sau em sẽ trả đấy! Trả cả vốn lẫn lời lại cho chị!" Hoa Tiểu Ngọc cam đoan nói.Dù sao đến lúc đó cô ta đã chạy rồi, tiền này hãy để cho Hoa Chiêu tìm Trương Tiểu Ngũ mà đòi đi thôi!Trương Tiểu Ngũ há hốc mồm, muốn nói không phải mượn, hoặc là nói mượn nhiều hơn một chút, nhưng nhìn ánh mắt của Hoa Chiêu, hắn không dám.Vẫn có người nhìn còn đẹp hơn các cô gái ở thủ đô đấy…Đáng tiếc người này hắn càng không thể trêu vào."Được, vậy viết một giấy vay nợ, liền cho cô mượn." Hoa Chiêu thống khoái nói.Cô không muốn hôn sự này không thành ~ cho nên có khả năng giúp đỡ tuyệt đối sẽ giúp!Không nghĩ tới cô ta lại thống khoái mà đồng ý như vậy, Hoa Tiểu Ngọc cùng Hoa Nhị Ngưu đều đã hối hận, sớm biết như vậy mượn nhiều hơn một chút…Diệp Thư đã lấy giấy bút ra.Hoa Tiểu Ngọc thật đúng là rất tiến bộ đấy, mấy tháng gần đây cô ta đã tự mình học được một ít chữ, nay mấy chữ mượn Hoa Chiêu 500 đồng cũng có thể ghi.Chỉ là chữ "Chiêu" ghi sai rồi, cô ta vẫn cho là chiêu là "Chiêu đệ".Hoa Chiêu cũng không để ý, Hoa Tiểu Ngọc có thể trả cho cô số tiền này? Cô không tin.Cô cũng không có ý định đòi, coi như đây là tiền vé vào cửa xem cuộc vui hoa được rồi.Cuộc sống của Hoa Tiểu Ngọc cùng Trương Tiểu Ngũ sau này, khẳng định phi thường đặc sắc.Đúng rồi, diễn kịch cũng không thể thiếu diễn viên, bà Trương một mình ở Đông Bắc cũng quá đáng thương ~ cô phải đem bà ta gọi trở về, cho cuộc sống của Hoa Tiểu Ngọc tăng thêm chút niềm vui thú.Còn có Trương Lão Tứ…Người kia bị phán hơi lâu, trong thời gian ngắn sẽ không ra được, cô cũng không sớm đem hắn thả ra, lại để cho hắn về sau xuất hiện a."Cái kia…" Hoa Tiểu Ngọc lại mở miệng: "Chúng em bây giờ không có chỗ ở…""Xùy~~ ~" Diệp Thư nhịn không được trào phúng cười ra tiếng: "Còn băn khoăn căn nhà của người ta đây này? Cô thật đúng là chưa từ bỏ ý định.""Là thực sự không có chỗ ở, phòng ở của Trương gia đã bị lấy lại." Hoa Tiểu Ngọc nói ra.Trương Tiểu Ngũ là phạm tội bị đuổi việc đấy, đã bị đuổi việc thì phúc lợi trong xưởng nào có phần của hắn? Trước kia để cho bọn hắn ở, đó là vì bà Trương không thể trêu vào.Đợi bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ chân trước vừa đi, chân sau đơn vị liền đem phòng ốc của bọn hắn thu trở về.Lúc ấy bà Trương đã ở Đông Bắc, về sau biết chuyện cũng chỉ có thể mắng to, không còn biện pháp khác."Phòng ở thủ đô còn nhiều mà, lại thuê một gian là được." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi lại cho cô mượn 100 đồng, đủ để cô thuê một căn nhà, giải quyết chi phí trả trước.”Hoa Tiểu Ngọc nhấp môi dưới, liếc nhìn Trương Quế Lan nói ra: "Thím hiện tại ở chỗ này a? Em có thể thuê phòng của thím ấy không?""A." Lần này Hoa Chiêu cũng cười. Cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ, là cái gì đã làm cho da mặt cô ta dày đến như vậy.Là "Thân tình".Giọng Hoa Tiểu Ngọc mặc dù nhỏ nhưng hùng hồn nói: "Chị tiểu Hoa, chúng ta đều họ Hoa, đều cùng một tổ tông, người một nhà, gãy xương còn gân, thân thích có chỗ khó, chị lại không làm khó dễ, vậy thì giúp đỡ một tay chứ sao…"Theo cô ta, Hoa Chiêu có căn nhà lớn như vậy, lại nhiều phòng ở, nhượng một cái nhỏ cho cô ta ở, thật sự là quá bình thường, quá hợp lý, là chuyện quá nên làm đấy.Huống chi bây giờ cô ta thuê, cũng không phải ở không!"Em đưa tiền thuê nhà!" Cô ta nói ra."Dù sao đều là thuê phòng, thuê ai mà không phải thuê? Cô thuê người khác đi thôi." Hoa Chiêu nói ra.Hoa Tiểu Ngọc…Hoa Chiêu cầm 600 khối tiền đi ra, đưa tới trong tay Hoa Tiểu Ngọc: "Được rồi, không có chuyện khác nha? Vậy không nói chuyện nữa, các người tranh thủ thời gian bận rộn chính sự đi, chậm trễ nữa người xử lý chứng nhận đã tan tầm rồi."Hoa Tiểu Ngọc nắm chặt tiền, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười: "Chị tiểu Hoa, chị đối với em thật sự quá tốt! Em rất cảm kích chị! Em về sau nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt! Ngày mai em sẽ tới giúp chị xem đứa bé! Báo đáp chị!"Nói xong không đợi Hoa Chiêu cự tuyệt, liền kéo Trương Tiểu Ngũ đi.Hoa Nhị Ngưu liền giữ cô ta lại.Hoa Tiểu Ngọc sững sờ kịp phản ứng, rút ra 500 đồng đưa cho ông ta, Hoa Nhị Ngưu lúc này mới buông tay.Trương Tiểu Ngũ cùng Hoa Tiểu Ngọc rời đi.Hoa Nhị Ngưu lại không đi, bọn hắn đi lĩnh chứng nhận, không có gì đẹp mắt đấy, ông ta mới không muốn gom góp cái náo nhiệt kia."Tiểu Hoa ah, thím cháu đâu rồi?" Ông ta hỏi Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận