Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 664 - Người Phụ Nữ Vừa Thông Minh Lại Ngoan Độc.



Chương 664 - Người Phụ Nữ Vừa Thông Minh Lại Ngoan Độc.



Chương 664: Người Phụ Nữ Vừa Thông Minh Lại Ngoan Độc.Mấy người đã chụp một vài bức ảnh nhóm và ảnh đơn trước cửa, lập tức bị người ta vây xem rồi.Có người hướng ngoại sáng sủa lập tức tiến đến hỏi thăm, có thể giúp bọn hắn chụp một tấm không, bọn hắn sẽ trả tiền.Hiện tại phim chụp ảnh rất quý đấy, hơn mấy chục đồng một cuộn, một tháng tiền lương của một người.Hơn nữa phim của Hoa Chiêu còn đắt hơn, bởi vì là phim màu có màu sắc rất rực rỡ đấy, còn không phải có tiền là có thể mua được.Nhứng người đi lên hỏi thăm đều có chút ngượng ngùng, cũng rất chờ mong.Hoa Chiêu ai đến cũng không có từ chối, muốn chụp sẽ chụp cho bọn hắn, hôm nay cô đã sớm có chuẩn bị, đã chuẩn bị hơn mười cuộn, tận lực lưu lại những kỷ niệm đẹp cho những người bạn học này.Nhưng cũng thu phí, 3 đồng một tấm.Phim rất đắt, rửa phim cũng đắt, giấy ảnh cũng đắt, cô thật sự không có kiếm tiền.Cô không có tâm tư kiếm chút tiền này, nếu không mấy ngày nay cô mua vài chiếc máy ảnh, đứng ở cổng các trường học lớn, chẳng những tiền máy ảnh có thể kiếm lại, mà còn có thể kiếm được một ít tiền.Đương nhiên thu phí chụp ảnh đều là bạn của cô.. Diệp Thư còn cô không liên quan gì. . . Cô cũng là một trong những người trả tiền để chụp ảnh ~Tạm biệt Diệp Thư, Hoa Chiêu đi theo ba người kia tiến vào cổng trường, tiến hành thủ tục nhập học.Thủ tục tiến hành vô cùng thuận lợi, Hoa Chiêu không chọn trọ ở trường.Lúc này ký túc xá đều chưa đủ đấy, học sinh bản địa có thể học ngoại trú.Xong xuôi hết các thủ tục, mấy người quay đi quay lại trong khuôn viên của trường.Phương Vũ cùng Lôi Xuân đều rất kích động, nhìn cái gì cũng rất mới lạ, trông thấy cây cổ thụ bị mọc lệch đi cũng có thể líu ríu thảo luận cả buổi.Tôn Thượng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh như tìm cái gì trong đám người."Tìm được người rồi, anh định làm như thế nào?" Hoa Chiêu đi qua lặng lẽ hỏi.Chuyện này hắn chỉ nói qua với cô, đối với 4 người có quan hệ không tệ khác hắn chưa nói.Bị phụ nữ bỏ rơi. . . Hắn cảm thấy có chút mất mặt.Tôn Thượng nghiến răng nghiến lợi."Sao vậy? Muốn đánh người? Vừa khai giảng đã bị đuổi học?" Hoa Chiêu cười nói.Tôn Thượng lập tức nhụt chí rồi, đánh người là không được."Tôi sẽ theo dõi hắn! Tên kia không phải loại tốt lành gì! Tôi sẽ đợi đến khi hắn phạm sai lầm! Đến lúc đó, hừ hừ." Dùng năng lực của nhà hắn, chỉ cần có thể bắt lấy nhược điểm của đối phương, sẽ có thể làm cho đối phương xéo đi."Cái chủ ý này cũng không tệ lắm." Hoa Chiêu nói ra.Đột nhiên, ánh mắt Tôn Thượng ngưng tụ, cả người đều cứng lại rồi.Hoa Chiêu theo tầm mắt của hắn nhìn lại, chỉ nhìn thấy một cô gái.Tầm 20 tuổi, tóc tết hai bên, bộ dáng thanh tú, điềm đạm nho nhã.Khí chất ôn hòa, là một cô gái dễ gây thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.Cả người Tôn Thượng đều có chút run lên."Không phải chứ, bạn gái trước của anh?" Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi.Tôn Thượng gian nan gật đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trong tay cô ta.Từ khi sau khi tách ra, hắn không gặp qua Phan Xảo Xảo, cô ta vẫn là như cũ, giống như một chút cũng không thay đổi, hay là em gái nhỏ nhà bên của hắn. . . .Nhưng cô ta là "em gái" của hắn nhiều năm như vậy, mười ngón tay không dính nước mùa xuân! Chưa một lần làm cơm cho hắn, nấu qua một lần nước, chính hắn hay nói giỡn nói muốn nếm thử thủ nghệ của cô ta, cô ta cũng không làm, nói mình không biết.Hiện tại đây là đã học xong?Tôn Thượng nhấc chân đi tới.Hoa Chiêu sợ hắn xúc động, còn chưa vào học đã bị đuổi, nhanh chóng cùng đi qua.Tôn Thượng đi hùng hổ, Phan Xảo Xảo rất nhanh liền phát hiện hắn, lập tức đứng nguyên tại chỗ.Tôn Thượng rốt cuộc cũng đứng ở trước mặt cô ta, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào cô ta, rồi lại không nói lời nào.Sau khi chuyện đó xảy ra, hắn cũng không kịp hỏi cô ta một câu "Vì cái gì” thì cô ta đã bỏ đi.Về sau hắn trở về thành phố, cũng khẩn trương học tập, không đi tìm cô ta hỏi vì cái gì.Hiện tại, hắn đột nhiên không muốn hỏi nữa."Anh Tôn Thượng. . ." Phan Xảo Xảo liếc nhìn Tôn Thượng, sau đó cúi đầu xuống, nước mắt lạch cạch mà rơi xuống, nước mắt dàn dụa nói không nên lời, điềm đạm đáng yêu.Hơn nữa hồn nhiên tự nhiên, một chút cũng không lộ vẻ kệch cỡm.Sự tức giận của Tôn Thượng từng chút một suy yếu.Hoa Chiêu trong lòng lập tức thán phục, cái kỹ năng khóc này cô không có ah!Phải học!Đến lúc đó khuôn mặt này, lại phối hợp kỹ năng khóc, oa ~~ vô địch thiên hạ rồi!"Tôn Thượng, người này chính là?" Hoa Chiêu đột nhiên lên tiếng, hiện tại cô không lo lắng Tôn Thượng bị đuổi học, cô bắt đầu lo lắng tên ngốc này bị gạt.Tôn Thượng giật mình tỉnh lại, cau mày nói: "Đây là, Phan Xảo Xảo."Nước mắt Phan Xảo Xảo đã sâu kín dừng lại, hai mắt đẫm lệ mịt mờ mà nhìn về phía Hoa Chiêu, sau đó rõ ràng sững sờ.Sau đó, trên mặt cô ta nở một nụ cười nhạt, bảy điểm ngạc nhiên và ba điểm chua xót: "Anh Tôn Thượng, anh có vợ rồi sao? Anh sắp làm cha rồi, chúc mừng anh.""Không đúng không đúng! Đây là bạn học của tôi!" Tôn Thượng lập tức phủ nhận, cái chuyện xấu này cũng không thể có! Truyền đi không chừng sẽ bị chồng Hoa Chiêu đánh chết?Hắn về nhà đã nghe ngóng Hoa Chiêu rồi, sau đó cúng biết cô là con dâu Diệp gia. Hắn còn tìm hiểu một chút về Diệp Thâm. . . . Sau đó bị doạ sợ rồi.Về sau thật lâu hắn cũng không dám nhìn thẳng vào Hoa Chiêu, chỉ sợ người khác hiểu lầm!Hắn vội vàng phủ nhận hình như lại để cho Phan Xảo Xảo hiểu lầm, khóe miệng của cô ta có chút cong lên, lộ ra một nụ cười sâu kín.Nụ cười này lóe lên rồi biến mất, nhưng sẽ không qua mắt được những người cẩn thận.Tôn Thượng rõ ràng thấy được, tâm tình lập tức càng thêm phức tạp.Hoa Chiêu ở một bên thấy xem thế là đủ rồi, mấy cái biểu cảm này sẽ đem người đàn ông "Thù sâu như biển" này vuốt lên rồi, còn đùa nghịch xoay quanh.Không được, cô phải bái sư, đó là một đại sư!"Phan Xảo Xảo đúng không? Cô đang học ở đây sao?" Hoa Chiêu hỏi.Trước khi chỉ nghe nói người đàn ông kia vào đại học Bắc Kinh, ngược lại không có nghe nói cô ta đến trường."Tôi không có." Nhắc tới cái này, Phan Xảo Xảo chột dạ mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói."Vậy sao cô lại đến trường?" Hoa Chiêu hỏi.Cô cảm thấy cô gái này nhất định đã học một chút gì đó, học còn phải là tâm lý học, bằng không thì cô không phục ah!Tự học đã thành như vậy, quá yêu nghiệt rồi.Phan Xảo Xảo giống như xấu hổ mà không ngẩng đầu lên, chỉ là lắc.Tôn Thượng lập tức nói: "Cô ấy không lên đại học, năm nay cũng không thi đậu."Hắn không gặp lại qua cô ta, nhưng vẫn chú ý tin tức của cô ta.Hoa Chiêu lập tức lườm hắn một cái, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện! Thật là kẻ đần! Trách không được bị bỏ!Tôn Thượng bị lườm ngơ ngác không hiểu.Hoa Chiêu lại nói: "Vậy cô đến đây làm gì? Còn cầm hộp cơm, đưa cơm cho đối tượng sao? Đối tượng của cô thật hạnh phúc ah, bữa sáng cũng có người đưa, trời lạnh như vậy, tôi thấy tay cô đã đông lạnh đỏ lên."Tôn Thượng lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, chính mình tới đây làm gì đấy!Tạ Xuyên! ! !Phan Xảo Xảo chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, sau đó quay đầu nói với Tôn Thượng: "Anh Tôn Thượng, các người là tới tìm em sao? Nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc đã tới."Cô lộ ra một nụ cười buồn bã: "Bất quá nhìn thấy anh, lòng em rốt cuộc cũng an tâm rồi, anh đánh em đi, đánh mạnh vào! Năm đó em thực sự xin lỗi anh! Em đã vì Tạ Xuyên mà báo cáo anh, lấy đi danh ngạch sinh viên của anh, làm anh không thể thành sinh viên đại học! Anh đánh em đi!"Nắm đấm của Tôn Thượng lập tức nắm lại.Hoa Chiêu lại cười: "Thật là một cô gái vừa thông minh lại ngoan độc, có phải cô đã biết những người hôm nay vào cồng trường có thể đều là tân sinh viên?"Hơn nữa Tôn Thượng vừa rồi nói một câu 'bạn học’ cô đã đoán được Tôn Thượng cũng thi vào trường này, sau đó chọc giận hắn, lại để cho hắn ra tay, như vậy hắn có thể bị đuổi học, cô cùng Tạ Xuyên của mình, lại bình yên rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận