Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1145 - Vật Chứng.



Chương 1145 - Vật Chứng.



Chương 1145: Vật Chứng.Còn có, bà Đào là mẹ ruột của Trương Quế Lan?Hoa Chiêu nhìn về phía bà Đào, phát hiện bà ta thực sự giống mẹ hơn bà Trương.Bất quá điều này không thể nói lên cái gì, một người giống dì út cũng là bình thường."Các người có chứng cớ gì?" Hoa Chiêu hỏi.Bà Đào cúi đầu rụt ở trên ghế, không định mở miệng.Đào Lam nhìn Hoa Chiêu, nghiêm túc nói: "Tôi cũng vừa mới biết. ”"Ai nha, tôi nói." Bà Trương nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, bắt đầu từ chỗ nào đây? Ah, từ một lần kia, tôi cùng Tiểu Mạch cùng nhau vào thành bán thổ sản vùng núi, đụng phải du côn, chưa kịp làm gì đã được một người cứu, người kia chính là ông ngoại ruột của cô!"Ông ngoại cô nhìn rất thật thà, lại cao lớn, mày rậm mắt to." Bà Trương nhớ lại: "Hơn nữa lúc ấy ông ta là một đại đội trưởng của lực lượng vũ trang địa phương, còn có một phái đoàn.”"Về sau mỗi lần chúng tôi vào thành đều đi cảm tạ ông ta, thường xuyên qua lại đấy, ông ta liền thân thiết với bà ngoại cô."Bà Trương nói tiếp, đại thể chính là một thôn cô ngây thơ, gặp phải một tên cặn bã có kinh nghiệm phong phú.Hoa Chiêu nghe xong thờ ơ nhấp một ngụm trà, gật đầu nói với bà Trương: "Chuyện xưa kể rất hay.”Bà Trương lập tức nóng nảy: "Lời tôi nói đều là nói thật! Nếu như có nửa chữ nói dối, thiên lôi đánh chết!”"Chứng cứ đâu?" Hoa Chiêu hỏi.Bà Trương lập tức kẹt rồi, thứ này có chứng cớ gì? Những người tự mình trải nghiệm như họ không phải là bằng chứng?"Chỉ nói mấy câu, lại sắp xếp cho tôi một bà ngoại." Hoa Chiêu nói: "Ngày mai không phải lại tìm cho tôi một ông ngoại? Nói đi, lần này lại muốn gì?"Bà Trương dừng một chút: "Đứa nhỏ này, nói gì vậy! Bà ngoại của cô đã trở về, tôi mang đến cho cô nhận thức, cho cô biết gốc rễ của mình ở đâu, kéo cái gì...""Hơn nữa, đây là bà ngoại ruột của cô, tôi là bà ngoại nuôi lớn mẹ cô! Cô hiếu kính một chút không phải nên làm sao?""Người khác hiếu kính bà ngoại là nên làm đấy, nhưng tôi không làm được, bà ngoại của tôi đối xử với tôi và mẹ như thế nào?"Hoa Chiêu nói ra: "Bà ép mẹ tôi tái giá với một kẻ cặn bã, dùng danh nghĩa của tôi hàng tháng đến đòi tiền, lại không cho tôi một phần.”"Giữa mùa đông tôi sốt cao không lùi bị ném ở cửa nhà bà, kết quả các người lại ném tôi trở về. . ."Bà Đào cùng Đào Lam đều có chút biến sắc.Bà Trương nhanh chóng ngắt lời Hoa Chiêu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chút chuyện nhỏ như hạt vừng kia, tôi cũng không nhớ rõ đứa trẻ như cô thì biết cái gì! Đừng nghe người khác nói bậy! Tôi không phải là người như vậy!”"Có phải hay không đấy, tôi còn có chứng cớ, người dân thôn Kháo Sơn cùng thôn Trương gia đều có thể làm chứng."Hoa Chiêu nói: "Các người thì sao? Nói bà ta là bà ngoại tôi, các người có chứng cớ gì? Lời này cũng không thể nói lung tung, đi thong thả không tiễn!""Ai!" Bà Trương gấp đến độ nhảy dựng lên, muốn khóc lóc om sòm, nhưng đảo mắt nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, bà ta nhất thời im lặng.Lại không có người xem, khóc lóc om sòm cho ai xem.Ngược lại sẽ bị đánh.Lưu Minh cùng Chu Binh tiến lên, chuẩn bị tiễn khách.Bà Đào đột nhiên từ trong túi quần móc ra thứ gì, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tôi có chứng cớ."Mọi người nhìn qua.Bà Đào run rẩy mở khăn tay ra, lộ ra một cái đồng hồ bỏ túi màu đen bên trong.Hoa Chiêu nhận ra, biết đây không phải là màu đen của nước sơn, mà là bạc bị oxy hóa.Đồng hồ bỏ túi không lớn, so với đồng bạc còn nhỏ một vòng, vỏ ngoài bạc cũng không tính là quá tinh xảo, đây có thể là nguyên nhân bà ta có thể bảo quản lâu như vậy, bằng không đã sớm bị người ta cướp đi.Bà Đào mở đồng hồ bỏ túi ra, ấn cái nút trên nắp cả buổi, lấy đi một tấm hình bên ngoài, lộ ra một tấm ảnh bên trong.Da mặt Đào Lam run rẩy, hắn nhìn rõ ràng rồi, tấm ảnh bị lấy ra kia, là ảnh chụp mẹ cùng cha hắn.Mà tấm ảnh bên trong, là một cô gái mười mấy tuổi cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai, hai người nhìn rất xứng đôi.Nếu như không phải trong lòng sớm có suy đoán, hắn cũng không nhận ra đó là mẹ hắn, nụ cười của cô gái kia như ánh mặt trời sáng lạn, tràn đầy hạnh phúc.Mà hắn chưa từng thấy loại biểu cảm này trên mặt mẹ hắn.Trong ấn tượng của hắn, mẹ vẫn không có biểu tình gì, mặc dù có, cũng là ưu sầu cùng chất phác.Tâm tình Đào Lam nhất thời phức tạp."Đây chính là hình của tôi cùng. . . hắn." Bà Đào nhỏ giọng nói: "Đồng hồ này cũng là hắn tặng tôi.”Trong lòng Hoa Chiêu đã tin tám chín phần.Trước kia cô đã gặp qua Trương lão đầu, vẻ mặt tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, nhìn không ra giống Trương Quế Lan chỗ nào.Nhưng trong ảnh, người đàn ông này trông giống Trương Quế Lan bảy tám phần.Nếu hai người đứng chung một chỗ, người khác vừa nhìn liền biết là cha con.Thế nhưng mà vậy thì sao?Người thân này cô không thể nhận.Cô đã nghe rõ ràng, lúc nãy bà Trương nói ông ta là một đại đội trưởng của lực lượng vũ trang địa phương.Nghĩ lại, nhóm lực lượng vũ trang của thời đại đó là ai? Là quốc dân đảng ah!Cô có ông ngoại thuộc loại thành phần này?Mặc dù người này bây giờ đã chết, cũng rất phiền toái.May mà bây giờ bà Trương mới lôi chuyện này ra, nếu bà ta lôi ra sớm hơn 10, cả nhà bọn họ đều không xong.Đây cũng là một trong những nguyên nhân bà Trương gắt gao che giấu chuyện này."Được rồi. . ." Hoa Chiêu giống như thỏa hiệp, ngồi xuống, nói với bà Trương: "Cầm đến cho tôi xem một chút, bộ dạng hình như có chút giống mẹ tôi?”Bà Trương cao hứng, bà ta biết chiêu này có tác dụng mà!Bà ta ném đồng hồ vào tay Hoa Chiêu, phụ họa nói: "Còn phải nói, thật sự rất giống, ông ngoại cô năm đó, đây chính là. . ."Bà ta còn chưa nói xong đã thấy Hoa Chiêu đứng lên đi, sau đó nói với Lưu Minh cùng Chu Binh: "Tiễn khách."Về phần đồng hồ bỏ túi trong tay, tất nhiên không định trả lại.Không có ảnh chụp, nếu bọn hắn nói người đàn ông kia là ông ngoại cô. . . .Cô sẽ kiện bọn hắn bịa đặt!



Bạn cần đăng nhập để bình luận