Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1233 - Con Đã Làm Gì Sai Sao



Chương 1233 - Con Đã Làm Gì Sai Sao



Chương 1233: Con Đã Làm Gì Sai SaoHoa Chiêu không quan tâm Tôn Tiểu Kiều sau đó sẽ như thế nào, cô tìm ra tất cả nấm độc, ném vào lửa trại sắp dập tắt, thiêu rụi.“A, dê cũng chín rồi!” Cô vội vàng lấy toàn bộ dê nướng xuống, sau đó nhanh nhẹn phân chia, trước tiên cho Miêu Lan Chi đang ngẩn người, lại cho Dương Lập và biên kịch Vương đang có sắc mặt không tốt.Phần còn lại lần lượt chia cho mỗi người.Diệp Thâm và mấy người Lưu Minh hiện tại không có ở đây, đều ở trong lều bên kia thẩm vấn.Những người còn lại không thể ăn hết một con dê nướng."Tất cả mọi người lại đây nếm thử tay nghề của tôi." Hoa Chiêu nói với mọi người.Mọi người nhìn cô với ánh mắt quỷ dị."Không được không được.""Chúng tôi ăn no rồi.""Cô tự mình ăn đi.""Cô còn dám ăn sao, không sợ những thứ khác cũng có độc?"Thật là một người mạnh mẽ! Bây giờ còn cười, còn ăn được!"Nguy cơ đã qua rồi, đương nhiên phải ăn ngon chúc mừng một chút." Hoa Chiêu cười nói.Mọi người không có trái tim mạnh mẽ như vậy, vẫn không hiểu được.Nếu như bọn họ gặp phải loại chuyện này, hiện tại đang nằm trong chăn run rẩy vài ngày.Có người trăm phương ngàn kế muốn mạng sống của mình như vậy!Có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì sao?Bọn họ không ăn, Hoa Chiêu cũng không cứng rắn khuyên nhủ, quay đầu khuyên mấy bảo bối của mình."Thúy Vi chúng ta thật lợi hại! Còn thấy nấm độc! Đôi mắt nhỏ thật tinh! "Hoa Chiêu hôn lên má Thúy Vi hai cái khen ngợi.Thúy Vi được mọi người khen có chút thẹn thùng, nhưng cô bé vẫn muốn giải thích một chút đó không phải là nhìn thấy, mà là cảm thấy.Hoa Chiêu vội vàng cầm một miếng thịt đùi dê nhét vào miệng con bé, đem cái miệng nhỏ nhắn bịt kín!Sau này hai mẹ con phải nói chuyện một hồi!“Vân Phi có sợ không?” Hoa Chiêu lại hỏi.Vân Phi đã chậm rãi ăn, nghe được Hoa Chiêu hỏi, liền nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cười lắc đầu với cô: "Không sợ! Kẻ xấu đã bị bắt!”“Ngoan, bé trai lá gan phải lớn hơn một chút! Sau này những loại chuyện này sẽ còn xảy ra rất nhiều, con phải chậm rãi làm quen.” Hoa Chiêu nói.Miêu Lan Chi vừa kịp phản ứng, nghe nói như thế lập tức không đồng ý."Nào có ai làm mẹ như vậy! Chỉ biết hù dọa bảo bảo! Ngoan!" Bà ấy nhanh chóng ôm mấy đứa bé vào lòng: "Sau này ông bà nội, ba mẹ đều sẽ bảo vệ tốt các con! Không để điều này xảy ra lần nữa!”Hoa Chiêu không khách khí mà phản bác: “Đây chỉ là hy vọng tốt đẹp, điều tốt nhất đối với bọn chúng chính là để cho chúng có sự chuẩn bị tâm lý, sau đó làm cho mình lớn mạnh lên, bảo vệ tốt chính mình.”Cô cũng không thể chia làm bốn, thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh bảo vệ bọn chúng.Chúng sẽ luôn luôn lớn lên.Thế giới rộng lớn như vậy, một ngày nào đó chúng sẽ sải cánh bay đi muôn nơi.Khoảng cách quá xa, cô thực sự bất lực.Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bọn chúng.Các mối nguy hiểm lần lượt đến đã khiến cho Hoa Chiêu nhận rõ hiện thực, nghĩ tới cuộc sống thái bình sẽ không dễ dàng.Huống chi, không có nhân họa còn có thiên tai, còn có tai nạn giao thôngSau này cô thật sự phải quan sát một chút, mấy đứa bé nhà mình có dị năng gì hay không, bồi dưỡng đào tạo một chút, không chừng có thể bảo vệ mạng sống.Vân Phi ở trong ngực bà nội, lại cười nói với Hoa Chiêu: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ bảo vệ tốt cho các em, còn phải bảo vệ tốt cho mẹ!”Miêu Lan Chi lập tức ghen tỵ."Không bảo vệ bà nội sao?"Vân Phi quay đầu lại hôn lên mặt bà nội một cái: “Cũng bảo vệ bà nội!”Miêu Lan Chi liền cười hớn hở.Người nhà cười cười nói nói, ngược lại làm dịu tâm tình của người khác.Dương Lập thở dài, hóa bi phẫn thành thèm ăn, thịt dê cắn đến "kẽo kẹt", tựa như đang ăn thịt ai đó.Hiện tại ông cũng không biết ăn thịt của ai mới ngon nữa.Ông thậm chí còn muốn ăn thịt giám đốc hãng phim.“Quay! Tiếp tục quay! Cắt hết cảnh của Tôn Tiểu Kiều! Cốt truyện này phải tinh giản hơn nữa! Tăng thêm cảnh cho Hoa Chiêu, những người khác gom góp lại, quay tiếp là được, chúng ta nhanh quay cho xong!” Dương Lập nói.Nếu giám đốc dám không đồng ý, ông sẽ đến nhà cắn hắn ta!Bất quá hiện tại giám đốc chắc cũng sẽ đồng ý, đoán chừng ông ta cũng hận chết Tôn Tiểu Kiều, chỉ muốn xóa sạch quan hệ giữa bọn họ."Được." Biên kịch cũng không còn cách nào khác rồi, đây là kết quả tốt nhất.Bằng không chẳng lẽ lại đổi người khác diễn lại cảnh của Tôn Tiểu Kiều một lần nữa? Hắn không chết Dương Lập cũng tức chết.Tống Tuyết há miệng lại ngậm lại, cô ta còn muốn thay thế vị trí của Tôn Tiểu Kiều,Thôi quên đi, vị trí đó không may mắn!Bộ phim này coi như xong, bộ tiếp theo rồi nói sau.Cơm nước xong, Hoa Chiêu dẫn mấy đứa nhỏ về lều nghỉ ngơi.Rất nhanh, Diệp Thâm cũng trở về."Thế nào rồi? Người đàn ông đó có thừa nhận không?” Hoa Chiêu hỏi."Hắn chết rồi." Diệp Thâm nói."Cái gì?" Hoa Chiêu kinh ngạc."Sau khi hắn biết Tôn Tiểu Kiều đã khai hết, liền tự sát." Diệp Thâm nói."Làm sao hắn có thể tự sát?" Hoa Chiêu có chút kỳ quái nói.Sau khi bắt giữ, theo lý thuyết họ sẽ kiểm tra hắn và lấy đi tất cả mọi thứ giúp hắn có thể tự sát, bao gồm cả những gì ẩn trong răng của mình.Đây là cách mà người xưa đều biết, mấy người Diệp Thâm đương nhiên cũng biết.Diệp Thâm đột nhiên ôm Hoa Chiêu và mấy đứa nhỏ, bây giờ ngẫm lại cảnh tượng vừa rồi, cũng có chút sợ hãi."Làm sao vậy?" Hoa Chiêu vội vàng vỗ vỗ anh hỏi."Hắn thế nhưng có thể điều khiển động vật." Diệp Thâm nói: "Hắn huýt sáo, ngay từ đầu bọn anh cũng không lưu ý, còn đi ra ngoài quan sát xem có ai đến tiếp ứng hắn hay không, ai biết một con rắn độc đột nhiên xuất hiện bên chân anh, bị anh bắt giết chết.”"Kết quả lúc ngẩng đầu lên, Trang Lỗi đã bị một con rắn khác cắn chết." Diệp Thâm nói.Không nghĩ tới Trang Lỗi còn có loại tuyệt kỹ này!Nếu lúc trước không phải muốn lợi dụng Tôn Tiểu Kiều, mà trực tiếp sử dụng rắn độc, không biết Hoa Chiêu cùng bốn đứa nhỏ của anh có thể tránh thoát hay không!Hoa Chiêu cũng rất kinh ngạc: "Vậy mà thật sự có người có thể điều khiển động vật?"Trước đây cô chưa bao giờ thấy những chuyện như vậy! Đây đều là chuyện trong truyền thuyết.Được rồi, cô còn có thể xuyên qua trọng sinh, cô còn có thể có dị năng, người khác có chút không giống bình thường cũng không phải là không có khả năng."Ừm." Diệp Thâm đáp một chút, đột nhiên nhìn về phía Cẩm Văn.Hoa Chiêu thiếu chút nữa đã quên nhà mình cũng có một đứa, hình như cũng có khả năng đó.Nhưng hiện tại đã muộn, ngày mai cô sẽ nói chuyện với Cẩm Văn, hôm nay phải nói chuyện với Thúy Vi một chút."Tiểu Vi, chúng ta nói chuyện một chút." Hoa Chiêu đột nhiên nói."Chuyện gì ạ?" Thúy Vi ngửa đầu hỏi.Hoa Chiêu ôm con bé vào trong ngực, hỏi: "Hôm nay làm sao con biết được nấm kia có độc?”Thúy Vi lập tức nói: "Con cảm giác được! Không phải nhìn thấy! Là một loại cảm giác con không thể diễn ta, dù sao con chỉ biết vậy, những gì ngon, những gì không ngon, những gì độc hại, không thể ăn.”Diệp Thâm đột nhiên thở dài, vuốt vuốt tóc Thúy Vi, trầm giọng nói: "Bảo bối, những lời này sau này không được nhắc lại, kể cả đối với ba mẹ, anh trai và em gái, còn có ông bà nội, bất luận đối với ai cũng không được nhắc lại, biết không?”Thúy Vi mờ mịt lại ủy khuất hỏi: "Tại sao? Con đã làm sai cái gì sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận