Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 563 - Không Phải Suy Nghĩ Nhiều?



Chương 563 - Không Phải Suy Nghĩ Nhiều?



Chương 563: Không Phải Suy Nghĩ Nhiều?Bị Hoa Chiêu hỏi lại một lần nữa, Diệp Thâm cũng kịp phản ứng."Thi đại học? Kỳ thi Đại Học muốn khôi phục rồi?" Anh kinh ngạc mà hỏi thăm."Đúng vậy a." Diệp Danh gật đầu: “Phía trên đã có chủ ý này.”Tháng 10 sẽ đăng báo công bố, tháng 9 sẽ họp xác định, như vậy tháng 8 này nội dung cuộc họp đại khái cũng đã xác định, tin tức khôi phục kỳ thi Đại Học, người bên trong có lẽ cũng đều đã biết.Diệp Danh bởi vì có xuất thân từ giới giáo dục, đặc biệt chú ý phương diện này, cho nên đã nhận được tin tức."Lúc nào chính thức khôi phục? Chừng nào thì bắt đầu cuộc thi?" Hoa Chiêu kích động mà hỏi thăm.Cô thực sự kích động, cô sắp được trải qua thời khắc lịch sử trọng đại như "Khôi phục kỳ thi Đại Học" rồi! Hơn nữa cô còn tham dự vào, cái loại kích động này, so với “ dân bản địa" có lẽ càng mãnh liệt hơn một ít."Cái này còn phải xem hội nghị thảo luận vào tháng 9, có thể thông qua hay không." Diệp Danh nói ra: "Nhưng anh đoán chừng, tám chín phần sẽ được. Nếu như thông qua được, sẽ rất nhanh, nhanh nhất là năm nay, chậm nhất là sang năm, sẽ chính thức khôi phục kỳ thi Đại Học."Diệp Danh không thấy được văn bản tài liệu cụ thể, dù sao cũng đã chuyển chuyên môn rồi, nhưng anh đoán được rất chuẩn.Xã hội này thật sự, thực sự rất cần sự cải tổ về các mặt, từ kinh tế, đến giáo dục, đến dân sinh. Hơn nữa thượng diện quyết tâm rất lớn, cho nên động tác sẽ rất nhanh.Hoa Chiêu hưng phấn đến nỗi mặt mũi tràn đầy vui mừng.Diệp Danh nhìn cô cười: "Như thế nào? Rất có lòng tin?"Anh biết Hoa Chiêu ở quê đã lăn lộn được bằng tốt nghiệp tiểu học, còn có liên kết với một trường trung học ở thủ đô, nhưng hình như chưa từng đến đây một lần....Học tập đến trình độ thế nào, anh thật không biết."Đương nhiên là có lòng tin rồi! Anh xem!" Hoa Chiêu chỉ vào giá sách phòng bên.Một phần ba số sách trên giá đã choán hết một bức tường.Lúc Diệp Danh vào nhà đã nhìn thấy, nhưng anh không có để ý, còn tưởng rằng đây là sách của Diệp Thâm, hắn cũng thích xem sách.Nhưng hiện tại híp mắt nhìn sang, phát hiện bên trong hầu hết đều là sách giáo khoa, từ tiểu học đến cấp hai đến cấp 3, các loại sách giáo khoa, còn có các loại sách liên quan."Xem ra chuẩn bị rất đầy đủ ah." Anh kinh ngạc nói."Đó là đương nhiên rồi, đã sớm muốn lên đại học rồi, cũng không thể dùng thân phận mù chữ đi vào, đến lúc đó Diệp gia mất mặt không nói, tự mình cũng cảm thấy rất mất mặt đấy, cho nên mỗi ngày đều chăm chú học tập!" Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thâm nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sủng nịch, tán thưởng, thậm chí là kính nể.Anh là người rõ ràng nhất, lúc vừa biết Hoa Chiêu, cô còn chưa biết chữ đây này. . . Là vì cùng anh liên lạc mới bắt đầu học viết chữ. . .Mà tiến bộ của cô, có thể nói là thần tốc, anh không nghĩ trên thế giới này có thể có người khác có thực lực hơn Hoa Chiêu!Mà cô cố gắng như vậy cũng là vì anh. . . .Hoa Chiêu không đoán được hết tâm tư của anh, nhưng cũng có thể đoán được năm sáu phần, lập tức nhìn anh cười ngọt ngào.Diệp Danh cười lắc đầu, cúi đầu ăn cơm. Anh vẫn là tranh thủ thời gian ăn xong tìm các bảo bảo chơi đi.Diệp Danh ở lại chơi đến hơn ba giờ chiều mới rời đi, mà ở thành phố, trong lúc chờ anh về đến nhà, Văn Tịnh đã làm xong cơm chờ anh trở về rồi.Cô ta thấy hành lý trong phòng đã biết anh trở về rồi."Vừa trở về liền đi công tác ah! Các anh cũng quá bận rộn rồi! Lần này không có ngày nghỉ sao?" Văn Tịnh nhiệt tình mà nghênh đón Diệp Danh vào cửa, vừa nhận túi lại lấy dép lê.Phần nhiệt tình này đã lâu không gặp.Diệp Danh nhất thời có chút sửng sốt.Lúc bọn họ vừa kết hôn vài năm đầu, Văn Tịnh vẫn luôn đáng yêu như thế đấy, mỗi ngày lúc anh trở về nhà, cô ta liền vui vẻ mà nghênh đón.Sau đó vì vấn đề con cái, cô ta bắt đầu cau mày, khuôn mặt ủ rũ.Mặc dù về sau đã buông tay, dáng vẻ đáng yêu vui vẻ ngày xưa cũng không còn nữa. Hai người bình bình đạm đạm mà sống như những cặp vợ chồng già khác.Sau đó, co ấy lại bắt đầu dấy lên hi vọng mang thai.Thẳng đến khi xảy ra hiện tượng mang thai giả.Văn Tịnh chẳng những không có mặt mũi gặp người khác, thậm chí cũng không có mặt mũi nhìn anh. Nói chuyện với anh rất ít, và thậm chí không nhìn vào mắt anh.Hiện tại có chuyện gì vậy? Thật sự đã khai thông?Diệp Danh bình tĩnh đưa túi trong tay cho cô, cười nói: "Lần này anh thật sự rất bận, cũng không có ngày nghỉ."Văn Tịnh cười cười, mở túi ra xem, là một túi rau quả."Lúc trở về mua đấy." Diệp Danh nói ra.Văn Tịnh vui vẻ mang túi đi vào phòng bếp, bất quá lúc bỏ những thứ kia ra mới đột nhiên kịp phản ứng, cũng có chút cười không nổi rồi.Anh ấy không phải là từ đơn vị trở về đấy, anh ấy không mang cặp công văn, mà cái cặp công văn kia, rõ ràng để ở trong phòng ngủ, lúc trước cô ta không kịp phản ứng."Em nghe hàng xóm nói anh buổi sáng đã trở lại rồi, ngày hôm nay đã đi đâu vậy?" Văn Tịnh giống như đang nói chuyện phiếm mà hỏi.Diệp Danh trong lòng thở dài, hoá ra là anh suy nghĩ nhiều."Anh đến nhà Diệp Thâm, xem môi trường làm việc hiện tại của nó, nhân tiện thăm mấy đứa nhỏ.” Diệp Danh nói ra.Tay Văn Tịnh liền khựng lại, nhìn Diệp Thâm là giả, thăm đứa bé mới là thật a?Bất quá biểu cảm này thật nhanh đã bị cô ta dấu đi, cô ta cười hỏi: "Anh đã lâu như vậy không trở về, hai đứa bé kia còn nhận ra anh sao?"Ồ? Hiếm khi nào cô ấy chủ động đề cập đến chuyện này với giọng điệu bình thản như vậy.Diệp Danh dừng một chút rồi nói ra: "Lũ trẻ đều rất thông minh, còn nhớ rõ anh, còn chủ động muốn anh ôm đây này.""Vậy sao? Hái đứa bé kia rất biết làm nũng, thật làm người ta ưa thích." Văn Tịnh đưa lưng về phía Diệp Danh, nhưng trong giọng nói mang theo vui vẻ.Diệp Danh nhíu mày nhìn bóng lưng của cô ta, lần này không phải suy nghĩ nhiều?"Đúng rồi, anh có biết chuyện mấy ngày hôm trước không?" Văn Tịnh quay người hỏi."Chuyện gì?" Diệp Danh hỏi."Chính là cái cô Hoa Tiểu Ngọc kia không biết nghe ai xúi giục, lại muốn bắt cóc con trai của Hoa Chiêu! Cô ta đúng là đã lén đem Vân Phi đi rồi! May là nửa đường đã bị bắt trở về rồi, bằng không thì hậu quả không thể lường được."Diệp Danh kinh hãi, việc này anh thật sự không biết!Lúc anh đi công tác không có ai nói cho anh biết, hôm nay đến nhà Hoa Chiêu, con bé cùng Diệp Thâm cũng không đề cập đến.Thực ra không phải cố ý không nhắc đến, chuyện kia hai người đều đã quên.“Ngày mai anh sẽ hỏi lại!” Diệp Danh cau mày nói.Văn Tịnh nhanh chóng mím môi, còn nói lần này không có ngày nghỉ, mà lại đi đến chỗ Diệp Thâm kia, đi tới đi lui mất nửa ngày.Được rồi, cô ta đã đoán được có thể sẽ như vậy không phải sao? Hiện tại trong mắt anh chỉ có hai đứa nhỏ kia. Hoặc là bà mẹ chết tiệt của bọn chúng… Dù sao cũng không có cô ta!Nhưng cô ta tin tưởng Diệp Danh sẽ không làm chuyện gì khác người, mà đợi đến khi cô ta có đứa con của mình, anh ấy sẽ trở lại bên cạnh cô ta."Ăn cơm đi, đều sắp nguội lạnh." Văn Tịnh nói ra: "Ngày mai anh đi thăm bọn trẻ, em cũng đi cùng anh, lần này Diệp Thâm dọn nhà, đoán chừng muốn ở bên kia vài năm a? Em không qua thăm một chút cũng không thích hợp."Lời giải thích cuối cùng cũng hợp lý, Diệp Danh không nghĩ nhiều, gật gật đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận