Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 304 - Tiểu Ngọc, Ăn Cơm Chưa?



Chương 304 - Tiểu Ngọc, Ăn Cơm Chưa?



Chương 304: Tiểu Ngọc, Ăn Cơm Chưa?Diệp Thư cùng đồng chí cảnh sát đến bệnh viện, Trương Lão Tứ một đầu cánh tay cùng xương quai xanh đều bị gãy xương, hắn liền ỷ lại bệnh viện không đi, giả chết.Hắn bây giờ đã hiểu, cảnh sát đã bị nữ đồng chí này lừa, cho rằng hắn muốn lừa bịp người khác, lúc này thực sự không phải! Thật oan ah!Hơn nữa, hắn không ở lại đây thì còn có thể đi đâu? Đi vào trại giam ngồi xổm vài ngày sao? Nhưng hắn ngồi xổm đã đủ rồi, cơm ở bên trong đó không thể ăn."Tôi muốn tìm mẹ ~ bảo mẹ tôi đến thăm tôi ~ tôi muốn mẹ ~" Đã 25-26 tuổi, mà nhìn như một người đàn ông 30 tuổi lôi thôi nhếch nhác, ở trong phòng bệnh khóc lóc như một người mắc bệnh thiểu năng.Người không biết còn tưởng rằng tinh thần của hắn có vấn đề đây này.Cảnh sát ra hiệu cho Diệp Thư đi ra cùng họ."Mẹ hắn là người rất khó chơi." Một đồng chí cảnh sát nói với Diệp Thư."Thế nhưng chúng tôi cũng không thể ngăn lại được, cũng ngăn không được." Người cảnh sát khác nói.Bọn hắn không để cho người ta tìm mẹ, y tá sẽ giúp tìm đấy, nên có người tới chiếu cố bệnh nhân, xử lý thủ tục nằm viện, vừa rồi tiền còn chưa có giao đây này! Đó là một người không có công tác, cũng không có bảo hiểm y tế của công nhân viên chức, xem bệnh phải tự dùng tiền mình."Hai vị đồng chí, người kia làm sao bây giờ?" Diệp Thư hỏi.Hai người cảnh sát liếc nhau: "Cô cứ về nhà trước đi, chúng tôi có việc gì sẽ tìm cô sau."Bọn hắn đã tìm hiểu qua, Diệp Thư có công tác có đơn vị, còn là một lính văn nghệ, theo lý thì cũng xem là người một nhà.Hơn nữa địa chỉ cũng biết, ngay tại đầu ngõ bên cạnh nhà thứ hai, việc này nếu sau đó có tranh chấp, bọn hắn cũng biết đi nơi nào tìm người.Đã là người một nhà, bọn hắn cũng nói nhiều hơn hai câu: "Các cô cũng không bị thương, kiện hắn tội mưu sát nhất định không thể thực hiện được, dù là muốn hù dọa hắn cũng dọa không nổi, mẹ hắn cũng không phải người dễ bị dọa đấy, trước kia, Trương Lão Tứ có một chuyện gì mà giải quyết không tốt, mẹ hắn động một chút lại muốn treo cổ tại cửa ra vào đơn vị chúng tôi đấy."Lãnh đạo của bọn họ nhìn thấy cũng đau đầu, về sau Trương Lão Tứ chỉ cần không phải quá phận, hoặc là không có người đến kiện cáo, bọn hắn đều không phản ứng với hắn.Diệp Thư gật gật đầu: "Tôi đã biết, cám ơn các anh. Chỉ là tôi ban ngày khả năng không ở nhà, phải đi làm, buổi tối có lẽ trở về cũng muộn, nhưng cô của tôi buổi tối ở nhà, các anh nếu có chuyện gì hãy nhờ bà ấy nhắn cho tôi biết, ngày hôm sau tôi sẽ đến."Cô sợ cảnh sát lúc cần tìm người lại không thấy, lại làm cho họ hiểu lầm.Ra khỏi bệnh viện, cô liền trực tiếp ngồi xe đi đến đơn vị của Diệp Danh, gọi anh cả ra ngoài."Vừa rồi có người thiếu chút nữa đụng chết Hoa Chiêu rồi, anh nói xem chuyện này phải làm thế nào đây?" Diệp Thư nói ra.Diệp Danh trên mặt đang cười thoáng cái liền không cười nổi, ánh mắt trở nên trầm xuống: "Ai? Hạ Kiến Ninh? Có phải Hạ Lan Lan?""Đều không đúng, là một kẻ vô lại." Diệp Thư vô lực mà ngồi trên bồn hoa ở cửa ra vào, một màn vừa rồi cô càng nghĩ càng sợ, hiện tại ở lòng bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi, toàn thân vô lực, nếu không phải để ý hình tượng, cô còn muốn nằm trên mặt đất.Nếu Hoa Chiêu không có khí lực lớn, cái đụng vừa rồi, tuyệt đối sẽ làm cho con bé ngã mạnh một cái xuống đất! Sau đó sinh non, hoặc là sinh non, còn có thể xuất huyết nhiều…Diệp gia bọn họ sẽ không còn con dâu, không có cháu trai nữa, Diệp Thâm không còn vợ nữa…Cô cũng không biết làm sao để cùng Diệp Thâm giải thích chuyện này!Diệp Danh nghe chuyện đã xảy ra, sắc mặt cũng không chuyển biến tốt hơn được."Anh đã biết, em về trước đi, nhìn Hoa Chiêu xem, có bị doạ đến không, chuyện khác cứ giao cho anh." Anh nói ra."Ân." Diệp Thư đứng dậy đi về.Cô biết rõ anh cả muốn "bắt nạt người" rồi, cô trước kia chưa bao giờ dùng gia thế khi dễ người khác, lần này, cô cũng không muốn dùng gia thế khi dễ người, cô muốn tự tay nện chết cái tên Trương Lão Tứ kia!Nhưng là, không được.......Trong bệnh viện, y tá gọi điện thoại cho xưởng may, thông báo cho em trai Trương Lão Tứ, Trương Tiểu Ngũ, Trương Tiểu Ngũ lập tức chạy về nhà tìm mẹ hắn.Vừa vặn đi qua nhóm công nhân tan tầm giữa trưa, hắn thấy một thân ảnh quen thuộc, lập tức quẹo vào đi theo.Anh trai chỉ là gãy xương, cũng không chết được, chậm một chút cũng không sao."Tiểu Ngọc, ăn cơm chưa?" Trương Tiểu Ngũ cười hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận