Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 391 - Lương Tâm Quá Xấu.



Chương 391 - Lương Tâm Quá Xấu.



Chương 391: Lương Tâm Quá Xấu.Văn Đạt lại không sợ cô ta, sẽ không bị cô ta một câu lừa dối mà nói ra."Cái kia chẳng qua là đồn đãi, mày đi hỏi người đó xem, bọn hắn dùng 3000 mua được ở đâu?"Chuyện này thật sự không có, Văn Nhược hồ nghi mà nhìn hắn.Cô ta tất nhiên không nghe được, lúc giao dịch Văn Đạt liền cùng người mua nói rồi, ngàn vạn lần không được nói là mua từ hắn đấy, bằng không thì không có lần sau rồi.Dùng 2000~3000 mua rượu thuốc đấy, đều là vì chữa bệnh, cũng không nói gì chỉ là mới nếm thử, bọn hắn đều muốn có lần sau nên đều ngoan ngoãn nghe lời.Về phần ở bên ngoài đồn đãi như thế nào, chỉ cần không nói là mua của ai thì muốn nói dùng bao nhiêu tiền mua cũng có thể nói đi?"Anh hai, vậy anh đừng bán nữa, cho tôi bán, tôi có thể…2500 một lọ bán đi!" Văn Nhược nói xong cũng giật lấy lọ rượu thuốc trong tay hắn.Văn Bình một lần chỉ cấp một lọ và chỉ đưa lọ thứ hai sau khi thanh toán tiền.Văn Đạt tự nhiên sẽ không cho cô ta.Văn Nhược liền biết, trong chuyện này có ẩn tình rồi! Bằng không thì hắn vì cái gì mà không kiếm thêm 1000 đồng cho gia đình?"Tốt, anh hai, anh ăn mảnh!" Văn Nhược đắc ý nhìn hắn.Văn Đạt không nói gì, nặng nề mà nhìn cô em gái này. Cô ta so với chị cả còn gian hơn nhiều, tâm còn đen."Anh phải chia cho tôi một nửa, tôi sẽ không tố giác anh!" Văn Nhược nói tiếp."Tổng cộng cũng không có nhiều tiền, ngay từ đầu tao cũng không biết giá thị trường, bán rẻ rồi."Văn Đạt biết rõ tránh không khỏi rồi, chỉ có thể phân cho cô ta một phần, bằng không thì sẽ phải giao ra toàn bộ.Nhưng một nửa là không thể nào đấy, cuối cùng chỉ đưa cho cô ta 1000.Văn Nhược tuy bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể nhận, cô ta cũng không dám đem người anh hai này làm mất lòng rồi."Còn 4 bình chưa bán đâu rồi, đến lúc đó còn phải chia cho tôi phân nửa ah!" Văn Nhược nói ra."Đã biết đã biết, đi mau đi mau." Văn Đạt đuổi người, hắn cũng bị cô ta làm phiền chết....Lúc hai anh em ở bên này chia của, bên kia, đã có người phát hiện đây là "Thuốc giả"."Cái này không đúng, cùng với trước kia không phải là một vị." Mã Quốc Khánh nói ra.Bác cả nhận được thứ tốt, hắn nhân duyên trùng hợp đã được nếm một ngụm, nên vẫn luôn nhớ nhung nó.Bác cả ngay từ đầu cũng không keo kiệt, phân cho hắn một chút, nhưng từ khi Diệp Thâm bởi vì uống rượu thuốc này mà bệnh trở nên tốt hơn, cái rượu thuốc này thoáng cái liền trở nên trân quý rồi, một chút kia uống xong cũng không được lấy nữa.Đã hưởng qua thứ tốt, hắn liền không quên được rồi.Hơn nữa bác cả cũng phân nhiệm vụ cho hắn, thời khắc luôn chú ý Diệp gia, cố gắng tranh thủ lấy được rượu thuốc.Đáng tiếc, hắn đến cửa mấy lần, đến cái chai cũng không phát hiện, Mã gia bọn hắn hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn "Hợp tác" của Diệp gia.Hắn thậm chí còn có loại cảm giác, Diệp gia biết rõ hai bình rượu thuốc mất tích kia là bị bác cả của hắn giữ lại rồi.Cho nên hắn không thể không tìm lối tắt khác, ở bên ngoài cầu mua.Ở dưới sức mạnh của tiền bạc, người Diệp gia chọn trúng, không có mấy người có tiền đấy. 3000 không động tâm, 5000 thì sao? 8000 thì sao?Bọn hắn không động lòng, người nhà của bọn hắn thì sao? Con cháu đâu này? Có thể vụng trộm lấy ra bán không?Hơn nữa, Diệp gia cũng không phải bền như thép, còn có các loại quan hệ thông gia đây này.Ví dụ như Chu Lệ Hoa kia, ví dụ như Văn gia.Ý nghĩ của hắn đã đúng, người đầu tiên bán rượu thuốc, quả nhiên là từ Văn gia đến đấy.Nhưng là hắn không nghĩ tới, Văn gia vậy mà bán hàng giả!"Thật đáng xấu hổ, thấy tiền liền sáng mắt, đầu cũng không muốn, lão tử cũng dám lừa gạt!" Mã Quốc Khánh liên tục xác định cái rượu thuốc này không đúng sau đó bắt đầu mắng xối xả.Hắn năm nay 28, nhưng đã được xem là "Lão tử" từ lúc 25 tuổi, cái đại viện kia của bọn hắn, là hắn từ nhỏ đánh đến lớn, không ai dám ở trước mặt hắn hung hăng càn quấy. Về sau từ lúc lớn lên cho tới bây giờ cũng chưa từng bị thua thiệt.Hôm nay mua được hàng giả, xem như là lần đầu rồi."Người bán là ai? Văn Đạt phải không?" Mã Quốc Khánh xắn tay áo muốn đi, bị người bạn bên cạnh ngăn cản."Anh đánh hắn một trận thì làm được cái gì? Anh nói đây là thuốc giả, anh có chứng cớ sao? Anh đi theo ai đối chất? Diệp gia sao? Làm sao anh biết cái dạng gì là đồ thật?" Tô Duy đẩy kính mắt nói ra.Mã Quốc Khánh lập tức trung thực: "Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ? Cơn tức này cứ như vậy nuốt? Lão tử đau họng ah!"Tô Duy nở nụ cười nhẹ: "Chúng ta không thu thập bọn hắn, tự nhiên sẽ có người thu thập bọn hắn, tìm người đem chuyện Văn gia bán thuốc giả chọc đến Diệp gia thì tốt rồi."Mã Quốc Khánh hai mắt sáng ngời: "Tiểu tử ngươi quá độc ác rồi!"Tô Duy vô tình cười nói: "Nói cái gì vậy? Cái này gọi là thông minh."Cùng ngày hôm đó, Diệp gia liền nhận được tin.Văn gia bán cho ai, bán bao nhiêu tiền đấy, bán lúc nào, đều đưa đến trên bàn bọn họ, chờ bọn họ kiểm tra.Mà bên ngoài, tin tức Diệp gia bán thuốc giả vơ vét của cải cũng bị truyền đi.Văn gia chính là đao trong tay Diệp gia, thuốc giả đều là Diệp gia cho đấy, để cho bọn hắn bán, đến lúc đó cùng nhau chia chỗ tốt.Diệp gia dùng thuốc thật để đổi nhân mạch, dùng thuốc giả đổi tiền tài, lương tâm quá xấu rồi!Diệp Danh vội vàng quay trở về, thở dài thật sâu."Con biết ngay có thể như vậy."Anh thỉnh thoảng cùng ông nội nói chuyện phiếm, nghe xong một câu, biết rõ ông nội cho Văn Bình nửa lọ rượu thuốc, lúc này mới biết sắp hỏng rồi.Nhưng anh không dám nói cho ông nội biết suy đoán của mình, dù sao ông nội cũng có lòng tốt và không muốn anh mất mặt. Mà anh cũng chỉ là phỏng đoán, anh còn có chút ảo tưởng về Văn gia.Kết quả ảo tưởng quả nhiên là ảo tưởng.Anh vội vàng đem công việc giải quyết xong, từ ngoài ngàn dặm trở về, vẫn là đã chậm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận