Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 555 - Người Bọn Họ Tuyệt Đối Không Thể Tưởng Tượng Được.



Chương 555 - Người Bọn Họ Tuyệt Đối Không Thể Tưởng Tượng Được.



Chương 555: Người Bọn Họ Tuyệt Đối Không Thể Tưởng Tượng Được.Hoa Chiêu hiện tại cái đó có tâm tư quan tâm đến cô ta, tay cô vịn tường, chăm chú theo dõi diễn biến bên kia.Ba tên "Lưu manh" đã bị Lưu Minh mang người mặc đồng phục chế ngự, Vân Phi cũng về trong tay Lưu Minh.Hoa Chiêu lúc này mới thở dài ra một hơi, nhìn về phía Hoa Tiểu Ngọc."Ah, chị tiểu Hoa, chị đi dạo phố đến chỗ này nha?" Hoa Tiểu Ngọc kiên trì nói.Cô ta (HC) khả năng không thấy được cô ta ôm đứa nhỏ xuất hiện đi?Hoa Chiêu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, chẳng muốn cùng cô ta nói nhảm, nói với Diệp Thư: "Coi chừng cô ta." Nói xong liền chạy về phía Vân Phi.Diệp Thư ngược lại cười cười với Hoa Tiểu Ngọc.Hoa Tiểu Ngọc cũng lúng túng khó xử cười một tiếng, đón lấy là bụng đột nhiên đau nhức, cô ta bị Diệp Thư một cước đạp ngã xuống đất.Hoa Chiêu từ trong tay Lưu Minh nhận lấy Vân Phi.Vân Phi trông thấy cô, lông mày nhỏ đang nhíu chặt lập tức giãn ra rồi toe toét cái miệng nhỏ nhắn cười đến vẻ mặt ngây thơ.Thấy vậy Hoa Chiêu vừa đau lòng lại tức giận."Con là kẻ đần nhỏ! Bị người xa lạ ôm đi như thế sao lại không khóc? !" Hoa Chiêu ôm nhóc thật chặt, một bên hôn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn một bên oán trách.Nhóc con lúc bị Hoa Tiểu Ngọc ôm đã tỉnh, khi đó Hoa Chiêu cho rằng nó sẽ khóc, còn lo lắng đến lúc đó Trương Quế Lan không đi ra xem xét sẽ là sơ hở, lại để cho Hoa Tiểu Ngọc cảnh giác.Kết quả đứa nhóc không nói tiếng nào, chỉ là nhướng mày lên nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc.Theo lý Hoa Tiểu Ngọc với nhóc mà nói chỉ là người xa lạ, tuy Hoa Tiểu Ngọc ở trong sân đi dạo vài ngày, nhưng chưa từng ôm qua nó, nhóc con nên sợ người lạ mới đúng.Kết quả cũng không luôn.Còn có vừa rồi, hắn bị người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm cướp đi, cũng không khóc tiếng nào."Sợ đến cháng váng?" Hoa Chiêu có chút bận tâm mà sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc.Kết quả là trông thấy cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, vừa cười với cô, vừa lắc đầu.Lúc này đến phiên Hoa Chiêu sợ đến cháng váng.Đứa con trai này bình thường biểu hiện không linh hoạt bằng Thúy Vi, không phải tự mình chơi, thì là nhìn về phía em gái cùng người nhà ha ha cười ngây ngô.Biểu hiện hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung, cái kia chính là dáng điệu thơ ngây chân thành.Tóm lại, có chút khờ…Kết quả nhóc con hiện tại hiển nhiên là nghe hiểu Hoa Chiêu đang hỏi cái gì.Nhóc con này mới hơn nửa tuổi đấy!Ở nơi nào là khờ, đó là một thần đồng ah!Hoa Chiêu không xác định mà lại hỏi: "Hiện tại con không sợ hãi?"Vân Phi lại lắc đầu, nước miếng phun đầy một thân…Hoa Chiêu lại hỏi: "Có đói bụng không?"Vân Phi lần này thống khoái gật đầu, cũng không cười rồi, còn thò tay vỗ vỗ bụng nhỏ.Không phải chỉ biết lắc đầu.Hoa Chiêu rốt cuộc xác định, đứa nhỏ là thực sự nghe hiểu rồi.Lập tức trong nháy mắt im lặng, tâm tình phức tạp mà bay lên.Lưu Minh một mực yên tĩnh mà đứng ở bên cạnh, lúc này cũng nhìn đã hiểu, hắn hiếm có mà nhìn Vân Phi, tại sao có thể có đứa bé thông minh như vậy! Cái này cũng quá sớm rồi! Còn chưa biết đi đâu rồi, nghe nói vừa mới biết bò!Con trai của đại ca thật sự không giống người thường ah!Hoa Chiêu kích động lập tức nghĩ đến, con của cô cũng nên như vậy, dù sao cũng là ăn năng lượng mà lớn lên đấy…Cô nhìn ba người ngã xuống đất không dậy nổi."Làm sao bây giờ?" Lưu Minh hỏi.Kỳ thật hắn có chút hối hận, có lẽ chờ bọn hắn đem đứa nhỏ ôm đi, đưa cho người cầm đầu mới ra tay đấy, bọn hắn ra tay quá sớm.Nhưng một giây khi nhìn thấy Vân Phi bị người xa lạ cướp đi, hắn liền không nhịn được rồi. Hắn tuy chưa kết hôn, chưa có con, nhưng là hắn mỗi ngày đều âm thầm nhìn Vân Phi, ưa thích vô cùng.Thấy Vân Phi ở trong vòng nguy hiểm, lòng của hắn đã bị níu chặt, một khắc cũng không đợi được.Hoa Chiêu cũng đợi không được.Tuy kế hoạch là lấy đứa nhỏ dụ sói, nhưng thực sự đến lúc đó, cô mới phát hiện mình không nỡ.Vân Phi nếu xảy ra chuyện gì không tốt, cô cũng không thể sống nổi."Đưa bọn hắn đến đồn công an, trước giam giữ, cái gì cũng không hỏi." Hoa Chiêu nói ra: "Sau đó anh đi gặp bố chồng tôi, đem chuyện nói cho ông ấy biết, lại để cho ông ấy giải quyết."Chuyện sau đó, chính là chuyện của Diệp gia rồi."Được." Lưu Minh lập tức hành động, ra phố nhỏ thuận tiện đưa Hoa Tiểu Ngọc đi.Hoa Tiểu Ngọc nhìn Vân Phi trong ngực Hoa Chiêu, mặt xám như tro tàn.Thấy Hoa Chiêu sắp đi xa, cô ta giật mình một cái mới kịp phản ứng, hét to với bóng lưng Hoa Chiêu: "Chị tiểu Hoa, em sai rồi! Em không có ác ý đấy! Em chính là ôm hắn đi ra chơi đùa!"Hoa Chiêu cái gì cũng chưa nói, đầu cũng không quay lại, bước nhanh đi.Hoa Tiểu Ngọc còn muốn gọi, lại bị người ta chặn miệng.. . . . .Trương Quế Lan cùng Hoa Cường đều ở cửa ra vào nhìn quanh, trông thấy Hoa Chiêu ôm Vân Phi trở về, hai người mới thở mạnh ra.Nói cho cùng, ai có thể thật sự đưa đứa nhỏ ra dụ sói được?“Cháu trai yêu quý của tôi! Có chuyện gì không?” Trương Quế Lan đem Thúy Vi nhét vào trong tay Diệp Thư, chính mình ôm lấy Vân Phi khẩn trương mà hỏi thăm."Không có việc gì, tốt lắm." Hoa Chiêu nói ra. Có dị năng của cô toàn bộ hành trình đều nhìn chằm chằm vào, cô rất chắc chắn rằng con trai mình vẫn ổn.Trương Quế Lan vẫn là đem đứa nhỏ cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có việc gì mới yên tâm. Yên tâm xuống liền không nhịn được vỗ Hoa Chiêu một cái: "Về sau cũng không thể làm loại chuyện này nữaHoa Chiêu xoa cánh tay đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Không làm nữa."Mấy người vào nhà ngồi vào chỗ của mình, Hoa Cường mới hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"Vốn những chuyện này Hoa Chiêu không nói cho ông ấy biết, sợ ông lo lắng.Nhưng giữa trưa Vân Phi vừa đi, Thúy Vi đột nhiên bắt đầu khóc, tê tâm liệt phế mà khóc, Trương Quế Lan dỗ như thế nào cũng không được, bà cũng không có tâm tư mà dỗ nữa.Nghe thấy Thúy Vi khóc đến thảm như vậy, lòng bà liền rối lên, cũng bắt đầu khóc.Hoa Cường nghe được động tĩnh sang đây nhìn xem, mới biết được xảy ra chuyện gì.Lập tức cũng muốn đem Hoa Chiêu bắt trở lại đánh một trận.Nhưng hiện tại hai người đều bình an trở về rồi, ông lại không nỡ đánh."Có người đến móc nối cùng Hoa Tiểu Ngọc, bắt cóc đứa nhỏ." Hoa Chiêu nói ra: "Đằng sau khẳng định còn phải có một người hay thậm chí mấy người móc nối, cái kia cháu cũng không lo lắng thêm nữa."“Chuyện này cứ giao cho nhà họ Diệp.” Hoa Cường cũng là ý tứ này....Diệp Mậu nhận được tin tức, chén trà trong tay cũng ném đi, lập tức tự mình đến đồn công an, sau đó Hoa Tiểu Ngọc cùng mấy người đã bị một chiếc xe lôi đi, đến nơi chuyên để tra khảo.Ông đủ tư cách để làm như vậy, ông là nhân viên cấp cao, gia đình ông bị đe dọa bắt cóc, thậm chí cần một đội đặc nhiệm điều tra.Các chuyên gia thông qua các thủ đoạn chuyên nghiệp, Hoa Tiểu Ngọc ngay cả nội tâm âm u của mình cũng bị lôi ra.Những người khác cũng không tốt hơn là bao.Nhưng bọn hắn chỉ có thể khai ra đến đấy, kẻ sai khiến lớn nhất chính là Triệu Cương.Mà Triệu Cương đã biến mất.Vốn dĩ hắn đang đợi ở đâu đó, nhưng trong thời gian quy định không có người đến, là hắn biết chuyện không ổn, lập tức chạy trốn rồi.Trong thời đại không có camera, muốn tìm người quá khó khăn.Huống chi, Hoa Tiểu Ngọc kỳ thật cái gì cũng không biết, ngoại trừ bộ dáng, cô ta đến tên của đối phương cũng không xác định được có phải thật không.Nhưng Diệp gia vẫn giăng lưới lớn để bắt người.Mã gia rất nhanh đã nhận được tin tức.Mã Đại Cường nhịn lại nhẫn, cũng nhịn không được, hướng bạn già mắng: "Bà ra chủ ý cùi bắp! Chọn người thật tốt! Đồ phế vật! Cái gì cũng chưa hoàn thành, còn đánh rắn động cỏ rồi!"Bà Mã cũng một bụng tức giận, bà ta nghĩ mãi mà không rõ vấn đề ở nơi nào. Mọi người ôm đi ra, như thế nào mà nhanh như vậy đã bị đuổi kịp rồi hả?"Người này xác thực không được." Bà Mã ngược lại cũng thừa nhận sai lầm của mình: "Nhất định là cô ta cùng Hoa Chiêu quan hệ quá kém, cho nên lúc cô ta ôm đứa bé đi ra người ta đã cảm thấy không đúng, đuổi theo. Lần này, chúng ta chọn một người có quan hệ tốt!""Còn chọn?" Mã Đại Cường cau mày nói: "Cũng đã thất bại một lần rồi, đối phương khẳng định đã đề cao cảnh giác rồi."Bà Mã nở nụ cười: "Vậy cũng không nhất định, chính là vì thất bại một lần rồi, đối phương khẳng định không thể tưởng được, cùng một biện pháp chúng ta biết dùng hai lần! Đề phòng chưa hẳn sẽ nghiêm mật, huống chi, chúng ta lần này tìm một người bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được!""Ai?" Mã Đại Cường tò mò hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận