Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1551 - Bị lừa



Chương 1551 - Bị lừa



Chương 1551: Bị lừaDiệp Đan thở phào, Diệp Thư chịu hỏi là được rồi!Cô ta liếc nhìn Hoa Chiêu đang đứng bên cạnh, thật may mắn vì hôm nay Diệp Thư đi theo đến, Diệp Thư lại là người đầu tiên bước tới.Nếu không, bây giờ cô ta phải quỳ xuống trước Hoa Chiêu.Quan trọng là có quỳ trước cô cũng chưa chắc đã có tác dụng!Người phụ nữ đó có một trái tim sắt đá!Vẫn là Diệp Thư mềm lòng, có nhiều năm tình nghĩa chị em với cô ta."Là thế này, lần này chúng tôi tới Bằng Thành bàn chuyện buôn bán quần áo, mua một lô quần áo bằng da và vải bông về bán lại, trước đó cũng đã xem kỹ lưỡng, đối phương cũng giao hàng đúng hạn."Điền Tín mang theo số quần áo lên xe rời đi rồi. Đáng lẽ hôm nay tôi phải đi chuyến tàu hoả ban ngày quay trở về. Ai ngờ vừa rồi Điền Tín gọi điện thoại cho tôi nói lô quần áo đó đều là giả! Tất cả đều làm bằng giấy! Tại sao bọn họ lại táng tận lương tâm thế chứ?" Diệp Đan khóc lóc nói.Cho dù đối phương dùng vải thừa để may quần áo, cô ta cũng sẽ không tức giận như vậy, như vậy mới có thể bảo toàn được vốn liếng của mình, hoặc nếu không cũng sẽ thu lại được một ít vốn liếng.Nhưng đối phương lại còn dùng giấy cứng nhuộm màu làm quần áo!Nhìn từ xa nước sơn đen đen thật sự giống như áo khoác da, được chất thành đống ở đó đóng bao bỏ túi, to nhỏ như nhau.Tất nhiên cũng có một vài chiếc là hàng thật.Diệp Thư không nói nên lời: "Quần áo làm bằng bìa giấy? Các người mù hay sao mà không nhận ra? Không kiểm tra hàng hóa sao?""Lúc đó Điền Tín uống hơi nhiều, đối phương cũng là người đã hợp tác vài lần. Chúng tôi cũng đích thân đến nhà máy của họ xem, tự mình chọn mẫu, tự đến xem họ bốc hàng, sau đó ra ngoài dùng bữa. Điền Tín đi theo xe quay về... Ai có thể ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy!" Diệp Đan khóc.Không biết trước đó đối phương đã bỏ quần áo làm bằng bìa giấy lên xe hay là bị tráo đổi lúc họ ăn cơm.Còn là người quen, thật sự không ngờ tới.Không phải Điền Tín không cẩn thận, bây giờ ông ta vẫn đang đi được nửa đường, được nửa đường ông ta sợ hàng hóa sẽ bị tài xế xe tải lấy trộm... Sau khi ngủ một giấc ông ta mở đồ ra kiểm tra hàng hóa.Kết quả là phát hiện vấn đề.Tất nhiên tài xế xe tải không thừa nhận, hơn nữa Điền Tín đã cân nhắc khả năng tài xế đổi hàng của ông ta không lớn.Chỉ có thể là ngay từ đầu đã xuất hiện vấn đề.Liền nhanh chóng gọi điện cho Diệp Đan.Kết quả Diệp Đan đi tìm người quen đó, nhưng không tìm thấy anh ta nữa.Tìm đến nhà xưởng thì nhà xưởng hoàn toàn không thừa nhận, nói rằng khi họ chuyển hàng lên xe toàn là hàng thật, xe chở ra khỏi sân nên xảy ra chuyện gì họ không chịu trách nhiệm.Tóm lại là bị lừa.Vì đợt hàng này, họ dồn hết vốn liếng trong nhà, năm mươi vạn.Hoa Chiêu ở bên cạnh nghe xong thì lắc đầu, đây là một loại lừa đảo điển hình vào thời buổi này.Làm quen, tráo hàng.Từ mua hàng đến bốc hàng cho đến khi rời đi với hàng hóa, mắt không thể rời khỏi hàng hóa.Bất cứ khi nào rời đi đều nguy hiểm.Diệp Thư cũng tương đối thông cảm với cô ta.Nhưng cô ấy lại cau mày nói: "Tôi cũng muốn giúp cô, nhưng khả năng của tôi có hạn, người quen đó của cô đã bỏ chạy đến nơi khác, cảnh sát ở đây không bắt được."Cho dù không chạy sang phía đối diện mà trốn ở một nơi khác, thì với điều kiện phá án hiện tại, rất khó bắt được anh ta.Có rất nhiều người mất tích, bao nhiêu tội phạm nghiêm trọng không thể bắt được, Diệp Thư cũng không có khả năng huy động quá nhiều lực lượng cảnh sát tới giúp cô ta bắt một tên tội phạm lừa đảo.Thực sự có rất nhiều rất nhiều tội phạm như vậy trong thời đại này, nhưng số người bị bắt cũng không nhiều lắm.Diệp Đan không từ bỏ ý định: "Chắc chắn cô có cách! Cô hãy nghĩ cách nào đi!"Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Hoa Chiêu, cố gắng ra hiệu cho Diệp Thư.Đầu óc Diệp Thư ngốc nghếch không nghĩ tới bên cạnh còn có Hoa Chiêu!Cô ta cảm thấy cô nhất định phải có một cách!Mặc dù trong lòng cô ta rất không thích Hoa Chiêu, nhưng cô ta phải thừa nhận rằng Hoa Chiêu có nhiều mưu mô, dường như có thể giải quyết mọi việc.Mà Hoa Chiêu không giải quyết được, còn có người đàn ông của mình, còn có thể hỏi Diệp Danh!Còn cô ta?Cô ta không có gì, cô ta ở cái tuổi này lại sắp phải trải qua một lần phá sản nữa sao? Cô ta không còn đủ sức để trở mình nữa.Diệp Thư rất lo lắng, cô ấy liếc nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nói: “Đi nơi khác nói đi, đừng cản trở việc kinh doanh ở đây.”Đã có quá nhiều người vây quanh xem náo nhiệt rồi.Trong lòng Điệp Đan mừng thầm, đứng dậy.Vậy mà Hoa Chiêu không ngăn cản Diệp Thư giúp cô ta!Thực là...Hoa Chiêu quay lưng rời đi, Diệp Thư và Diệp Đan đuổi theo sau.Đôi mắt Điền Lỗi loé lên, đi theo phía sau họ.Thật không ngờ, bà mẹ kế này lại quen biết hai người đẹp này!Vậy thì tại sao hôm đó bà ta không có biểu hiện gì? Cố tình che giấu?Hơn nữa, hai người đẹp này thực sự có thể cứu ba?Điền Lỗi đuổi theo muốn nói chuyện, nhưng Diệp Đan đột nhiên quay lại, hung dữ nhìn cậu ta.Điền Lỗi bĩu môi, im lặng.Một tay cậu ta nhấc em trai mình lên, nhét vào trong lòng Diệp Đan.Diệp Đan bế đứa con trai út Điền Kiệt trong lòng mà tâm trạng phức tạp.Nhìn thấy Diệp Thư với Hoa Chiêu, cô ta nhớ đến những đứa nhỏ trước đây của mình.Cũng không biết bây giờ bọn chúng ra sao.Con trai lớn tính đến bây giờ có lẽ đã học tới đại học rồi? Liệu đã thi đậu đại học chưa?Ở đây cách quán ăn của Trương Quế Lan không xa, Hoa Chiêu dẫn mọi người vào sân sau địa bàn nhà mình.Bởi vì có một khu vườn ngăn cách với thực khách phía trước, nên sự náo nhiệt phía xa xa truyền đến khiến nơi đây càng trở nên yên tĩnh.Diệp Đan tuỳ tiện liếc nhìn rồi cúi đầu xuống.Trước đây, cô ta luôn khó chịu vì những điều này.Dựa vào đâu mà Hoa Chiêu xuất thân từ nông thôn, lại sống tốt hơn một tiểu thư chính thống của nhà họ Diệp như cô ta?Cô ta không chấp nhận, cô ta muốn so bì.Nhưng bây giờ, khoảng cách ngày càng lớn, đến dũng khí để so bì cô ta cũng không thể đưa ra.Điền Lỗi tò mò nhìn trái nhìn phải, không nhịn được phải hỏi: "Hai chị gái này, đây là nhà của hai người sao? Chị và dì em… Có quan hệ gì?"Diệp Đan nhìn sang cậu ta một cái.Cô ta đã kết hôn với Điền Tín nhiều năm như vậy, đừng nói đến một tiếng mẹ, cho dù là dì thì đứa trẻ này cũng chưa bao giờ gọi cô ta một tiếng.Ngày hôm nay là lần đầu tiên.Ah.Diệp Thư nhìn sang cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Gọi chúng tôi là dì là được.""Sao có thể thế được? Hai chị gái đều xinh đẹp như vậy, mới ngoài hai mươi, không lớn hơn em bao nhiêu tuổi, sao có thể gọi là dì?" Điền Lôi cười nói.Cậu ta là một thiếu niên, vẻ ngoài không tệ, ngược lại có sự trẻ trung non nớt, miệng lưỡi ngọt ngào, nụ cười tỏa nắng như một chàng trai ấm áp.Nhưng Diệp Thư và Hoa Chiêu đều là những diễn viên gạo cội, vẫn có thể nhìn ra được lời nói của một cậu bé là từ đáy lòng hay là diễn.“Tôi còn lớn hơn mẹ kế của cậu, cậu có thể gọi tôi là dì.” Diệp Thư nói.Cô ấy lớn hơn Diệp Đan hai tuổi.Điền Lỗi trợn tròn mắt thốt lên: "Có thật không? Em không tin! Nhìn thế nào chị cũng như mới ngoài hai mươi tuổi! Làm sao có thể hơn bốn mươi được! Có đánh chết em cũng không tin!"Biểu cảm này rất thật.Đương nhiên, cậu ta không cho rằng Diệp Thư mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cậu ta tưởng rằng Diệp Thư nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, là chị em họ hay gì đó với mẹ kế.Không ngờ rằng họ thực sự là chị em, còn là chị gái."Không cần phải nịnh hót tôi, ra kia chơi đi, chúng tôi còn chuyện quan trọng phải nói." Diệp Thư cau mày nói.Chất độc của cô ấy vẫn chưa được giải hoàn toàn, cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những người mình ghét.Diệp Thư có trong mình khí chất uy nghiêm khiến Điền Lỗi ngập ngừng, đứng dậy đi ra ngoài.Nhưng tên nhóc này cũng không có đi xa, đi ra ngoài thì đi dạo một vòng rồi lại lẳng lặng trở về trước phòng, ngồi dưới cửa sổ nghe lén.Trong phòng, Diệp Thư sốt ruột hỏi Hoa Chiêu: “Chuyện này chúng ta có quản không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận