Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 727 - Ba Ba.



Chương 727 - Ba Ba.



Chương 727: Ba Ba.Chuyện của Chu Mạn Lệ vốn dĩ không cần anh giải quyết.Anh chỉ cần đưa danh sách về, thông báo một chút về tình huống bên này, lập tức có thể trở về.Ai nghĩ đến, vậy mà bị Chu Mạn Lệ cắn ngược lại một cái, nói anh đối với cô ta bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm.Chuyện này ở bên cạnh không tính là vấn đề, ở trong nước lại có vấn đề lớn.Anh không thể không giải thích một chút.Bất quá bên trên đương nhiên là tin tưởng anh đấy."Cô ta cố tình phản bội, bị giam lại rồi." Diệp Thâm không giải thích quá nhiều, chỉ nói đơn giản.Vừa mới bỏ qua một Lý An Ny, nhắc lại Chu Mạn Lệ, trực giác Diệp Thâm mách bảo sẽ không ổn.Thấy anh không nói, Hoa Chiêu chỉ cho là chuyện không thể nói, cũng không hỏi nữa.Hơn nữa đây là xe taxi, đến cùng cũng không an toàn."Vậy trước khi anh trở lại đây cũng không gọi điện thoại, chúng ta thiếu chút nữa là bỏ lỡ!" Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm cười cười: "Vốn muốn làm em bất ngờ." Anh định trực tiếp ở chỗ này chuyển máy bay đi California đấy, không nghĩ tới máy bay hạ cánh liền thấy được người mà anh ngày nhớ đêm mong.Diệp Thâm cúi đầu, nhìn Vân Phi trong ngực cô.Vân Phi lúc này ánh mắt đều ở trên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng nghi hoặc."Mẹ, chú này có chút quen mắt, con khi còn bé đã từng gặp sao?"Một đứa bé hai tuổi, nói hắn "Khi còn bé", Hoa Chiêu lập tức ha ha cười.Diệp Thâm tốt muốn thò tay ôm thằng bé một cái, lại để cho nhóc con đem "chú" đổi thành "Ba ba", rồi lại biết hiện tại còn không phải lúc.Nhưng anh vẫn nhịn không được, thò tay véo nhẹ lên bàn tay mập mạp của Vân Phi.Bàn tay nhỏ bé chỉ có một chút như vậy, đặt ở trong lòng bàn tay anh, chỉ chiếm một vị trí thật nhỏ, anh lại cảm thấy nặng như vậy, trong lòng đều đi theo nặng trịch đấy.Cảm giác nặng trịch nhưng đầy thỏa mãn.Vân Phi lại đột nhiên kêu lên sợ hãi: "Ba ba!"Diệp Thâm sững sờ, ngẩng đầu nhìn thằng bé, ánh mắt hiếm khi có chút ngơ ngác.Vân Phi lại kinh ngạc và vui vẻ mà bổ nhào vào trên người anh, ôm cổ anh hô: "Ba ba!"Hoa Chiêu cũng ngây người, nhất thời không kịp ôm lấy."Ba ba, ba ba! Là ba ba sao!" Vân Phi ôm cổ Diệp Thâm, vừa mừng vừa sợ, từng tiếng mà hô lên.Nhưng sau khi hét lên lại đột nhiên cảm thấy ủy khuất..., nước mắt liền rơi xuống, rơi vào trên cổ Diệp Thâm.Diệp Thâm rốt cuộc cũng không thể mở miệng nói mình không phải là bố của thằng bé, anh chỉ nhẹ nhàng lại chặt chẽ mà ôm thằng bé.Hoa Chiêu hốc mắt cũng có chút đỏ lên.Đã biết tên nhóc này thoạt nhìn ngu ngơ, thực tế quỷ tinh, cái này cũng có thể nhận ra.Diệp Thâm thay đổi trang phục, khí chất thay đổi, ngay cả người quen nhìn thoáng qua cũng không dám nhận ra, cứ xem là người có chút giống với anh.Cũng không biết tên nhóc này sao có thể nhận ra đấy.Lúc thằng bé cùng Diệp Thâm tách ra, chỉ vừa mới một tuổi.Mà trên tấm ảnh Diệp Thâm, cùng Tô Hằng hiện tại, chênh lệch lại càng lớn.Vân Phi rốt cuộc cũng là đứa nhỏ tốt tính, được Diệp Thâm vỗ vỗ phía sau lưng trấn an lấy, thằng bé rất nhanh liền thôi khóc.Cái đầu nhỏ đi ra từ cổ Diệp Thâm, phát hiện bên trên đều là nước mũi, nước mắt, vậy mà móc ra khăn tay nhỏ của mình lau lau cho anh."Ba ba, thực xin lỗi." Thằng bé có chút cẩn thận từng li từng tí mà nhìn biểu cảm của Diệp Thâm.Thằng bé đã nhìn thấy ba ba, ba ba cũng nhìn thấy nó rồi.Nhưng trước đó ba ba căn bản không có nhận nó, không có ôm nó, còn lạnh lùng nói chuyện với mẹ.Ba ba có phải là không thích nó?Trẻ nhỏ luôn rất mẫn cảm.Diệp Thâm thở dài, lấy khăn tay lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, sau đó ôm lấy cái đầu nhỏ vào trong ngực, xoa xoa, hôn hít, không nói gì.Nhưng trong động tác này tràn ngập ôn nhu Vân Phi đã cảm thấy được, thằng bé lập tức nở nụ cười.Vừa rồi bé mang theo khăn trùm cổ, có lẽ ba ba đần, không nhận ra! Vậy nó sẽ tha thứ cho ba a a!"Ba ba, ba còn nhớ tên con sao?" Đến cùng vẫn còn lo lắng, tiểu gia hỏa còn biết thăm dò."Vân Phi." Diệp Thâm cười nói.Vân Phi đã hài lòng, con mắt đều cười híp mắt rồi.Hoa Chiêu lại bắt đầu quan sát biểu cảm của lái xe, nhìn hồi lâu, cơ bản có thể xác định hắn không biết tiếng trung.Bất quá câu này "Ba ba", rất thông dụng.Hoa Chiêu lo lắng mà nhìn ngươi rồi liếc Diệp Thâm.Diệp Thâm hướng cô gật gật đầu, sau này anh sẽ điều tra lại.Hoa Chiêu lúc này mới an tâm."Vậy tên của em gái cha nhớ không?" Vân Phi lại hỏi."Thúy Vi, Cẩm Văn." Diệp Thâm nói.Vân Phi càng thêm hài lòng, sau đó bắt đầu phàn nàn: "Ba ba, ba đi đâu mà lâu vậy? Cũng không trở về nhà thăm bọn con!"Vấn đề này không dễ trả lời, Hoa Chiêu cũng không nhịn được nữa có vấn đề muốn hỏi thằng bé: "Phi Phi, con nhỏ giọng nói cho mẹ, sao con có thể nhận ra ba ba vậy?"Vân Phi liền nhanh chóng nắm bàn tay lớn của Diệp Thâm lên, đem bàn tay nhỏ bé của mình bỏ vào, cười tủm tỉm nói: "Chỉ có ba ba mới cùng bọn con làm động tác này!"Thằng bé hiện tại đã 2 tuổi, còn nhớ rõ chuyện lúc 1 tuổi, tuy là nhớ không được đầy đủ, nhưng nó vẫn nhớ rõ ba ba!Chỉ có ba ba, thường xuyên đem bàn tay nhỏ bé của nó và em gái đặt ở trong lòng bàn tay mình, nó cảm thấy động tác này rất thú vị, nó cũng có thể cảm giác được mỗi khi như vậy, hơi thở của ba ba sẽ trở nên rất khác.Thật ôn nhu.Nó rất thích.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm liếc nhau, trong mắt hai người cũng đều là ôn nhu."Phi Phi, con xem, ba ba hiện tại cùng trên ảnh có phải là không giống nhau hay không?" Hoa Chiêu đến cùng vẫn lo lắng, nằm sấp xuống ghé vào lỗ tai thằng bé nói ra."Dạ." Vân Phi gật gật đầu."Ba ba của con ở bên ngoài chọc phải phiền toái, cho nên phải trốn tới chỗ này." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm lập tức nhìn cô một cái, có thể đổi một lý do khác không?Hoa Chiêu trừng mắt liếc anh, đổi một lý do khác Vân Phi chưa hẳn đã nghe hiểu được, đến cùng cũng mới hai tuổi, muốn cho nó hiểu cái gì?Vân Phi khẩn trương mà nhìn ba ba một chút, lại nhìn mẹ."Vậy làm sao bây giờ?" Thằng bé hỏi."Hiện tại chỉ cần không cho người ngoài biết tên thật của ba ba, không cho người ngoài biết đây là ba của các con, vậy sẽ an toàn. Cho nên ba ba vừa rồi mới không dám nhận các con, bằng không thì sẽ bị người ta bắt đi rồi." Hoa Chiêu nói.Những lời này dễ lý giải, lại có hai mệnh lệnh, không nói tên của ba ba, không gọi ba ba là ba của mình, ba ba sẽ an toàn.Vân Phi gật gật đầu, cam đoan nói: "Không có vấn đề!""Thực nghe lời." Hoa Chiêu xoa xoa cái đầu nhỏ.Nếu là lúc trước, Vân Phi đã sớm bổ nhào vào trong ngực mẹ làm nũng rồi.Trong nhà có hai em gái, thằng bé còn phải nhường cho các em, Thúy Vi còn dính người, thời gian mỗi ngày mẹ ôm nó là ít nhất đấy, mỗi lần có cơ hội, nó đều sẽ không bỏ qua.Nhưng hiện tại, thằng bé lại càng muốn để cho ba ba ôm.Diệp Thâm cũng hiểu được Vân Phi rất biết nghe lời, đều là do Hoa Chiêu dạy dỗ tốt.Anh đã từng nghĩ đến, muốn đồng hành cùng mọi sự trưởng thành của bọn trẻ , không để cho bọn nhỏ giống anh khi còn bé, mỗi ngày đứng ở cửa chờ cha mẹ trở về.Kết quả lại là, anh làm còn không tốt bằng cha mẹ của mình.Diệp Thâm vươn tay, cầm chặt tay Hoa Chiêu.Cũng may, về sau anh sẽ có thời gian dài có thể làm bạn với con rồi....Ô tô dừng lại cách Diêu gia không xa.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm theo mật đạo tiến vào Diêu gia, đi theo phía sau là mấy người Lưu Minh.Đi vào trong phòng, Diêu Khôn cũng không giả bộ bất tỉnh được rồi, lập tức từ trên cáng cứu thương ngồi dậy, nhìn đứa nhỏ trong ngực Diệp Thư.Hắn là cùng Diệp Thư ngồi một xe trở về đấy, trên đường đi Thúy Vi dùng âm thanh trẻ con cùng Diệp Thư nói chuyện phiếm, đứa bé nhỏ nhắn dễ thương, đã làm hắn mê muội rồi."Tôi có thể ôm đứa nhỏ một cái không?" Hắn chờ mong mà hỏi thăm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận