Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1315 - Điều Người Đi.



Chương 1315 - Điều Người Đi.



Chương 1315: Điều Người Đi.Hoa Chiêu cũng không từ chối, là đá thô thì đều mua.Đương nhiên giá cả cũng phải ép, chuyện này giao cho Trương Lượng.Trương Lượng nghe theo Hoa Chiêu phân phó, không quá tính toán với những người này, hơi ra vẻ người ngốc nhiều tiền."Người ngốc tiền nhiều" có đôi khi là bùa lấy mệnh, có đôi khi cũng là bùa hộ mệnh.Sau này nếu cả thôn muốn phát tài, sẽ bảo vệ hắn như thần tài.Hoa Chiêu sai người chuyển đá thô ra ngoài, sau đó lại đi dạo vài vòng xung quanh nhà, đánh giá chỗ này một chút, suy nghĩ lát nữa sẽ lấy ra bao nhiêu đồ.Cũng tự hỏi làm thế nào để điều Diệp Thâm đi chỗ khác.Cũng không thể làm mấy kỹ xảo nhỏ trước mặt Diệp Thâm được.Hứa Tiên đã xúc động muốn diệt trừ Bạch Tố Trinh đấy.Cô không muốn mạo hiểm.Cuối cùng, Hoa Chiêu cũng tìm được cơ hội.Các thôn dân bán đá thô đặc biệt nhiều, hơn nữa cả đám đều muốn chặt đẹp.Trương Lượng lại trả giá không quá quyết liệt, mấy vạn Hoa Chiêu mang theo đã không đủ."Anh nghĩ biện pháp giúp em lấy chút tiền đi? Em muốn lấy tiền chuyển từ bên kia cũng cần một vài ngày." Hoa Chiêu nói với Diệp Thâm: "Chờ mấy ngày nữa sẽ trả lại.”Diệp Thâm nhìn sắc trời, đã là giữa trưa."Hơn nữa lái xe chở đá này đi, trực tiếp lái vào ga xe lửa, đặt một toa tàu." Hoa Chiêu nói: “Rồi lại trở về kéo một chuyến nữa."Như vậy, buổi tối họ có thể về nhà mà không bị trì hoãn."Em đi cùng anh." Diệp Thâm vẫn lo lắng.“Em không muốn chịu tội một lần nữa!” Hoa Chiêu từ chối: " Quá mệt.”Lý do này không cách nào phản bác."Hơn nữa nhiều người như vậy, không có việc gì." Hoa Chiêu nói.Chẳng những Lưu Minh và Chu Binh ở đây, còn có mấy người bọn họ mang theo lần đi ra ngoài này nữa.Diệp Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu.Thời gian hắn và Hoa Chiêu thực sự tách ra cũng không ít, cô cơ bản có thể bảo vệ mình.Nhiều người ngoài như vậy, anh cũng không tiện làm gì Hoa Chiêu, chỉ nhìn thoáng qua thật sâu: "Em cẩn thận một chút, chờ anh trở về.”“Ừm!” Hoa Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.Không hiểu sao Diệp Thâm lại có loại cảm giác cô mong anh đi nhanh lên?Nhất định là ảo giác!Diệp Thâm rời đi, Hoa Chiêu bắt đầu điều những người còn lại đi."Buổi trưa, mọi người không ăn cơm sao?" Cô hỏi những người trong sân.Một câu nói làm cho mọi người phản ứng lại, cũng đã giữa trưa, bọn họ lại không cảm thấy đói!Kiếm tiền quá kích động rồi.Những viên đá trong nhà vừa không bán được ra ngoài, ném đi lại cảm thấy đáng tiếc, hóa ra lại có thể biến thành vàng, chuyện tốt này đời này chỉ có một lần đúng không? Không bán còn chờ cái gì nữa? Bỏ lỡ lần này sợ là sẽ không còn lần sau.Nhưng họ không biết là, mấy chục năm nữa, họ sẽ hối tiếc muốn chết."Tôi đã đói bụng, muốn ăn cơm." Hoa Chiêu nói.Mọi người cũng biết, Hoa Chiêu mới là người coi tiền như rác đi ra ngoài mua đá, cho nên phải nâng đỡ dỗ dành.Thôn trưởng lập tức mời Hoa Chiêu đến nhà hắn ăn cơm."Hôm nay mọi người cao hứng, tôi bỏ tiền ra, giết heo giết dê, làm một bữa tiệc nhỏ." Trưởng thôn nói.Đống đá gia đình ông dùng để xây chuồng lợn đã lâu cũng bị lột xuống, bán được 1vạn2.Ông ta cảm thấy như nhặt được tiền từ trên trời rơi xuống.Hơn nữa lợn cũng không còn chỗ nuôi, vậy giết ăn thịt đi.Cả thôn lập tức cao hứng lên, đều đi về phía nhà thôn trưởng.Thôn nhỏ này, tổng cộng chỉ có hơn 20 hộ gia đình, ở trên một ngọn núi nối liền, mỗi nhà cách nhau một sườn núi.Một gia đình một ngọn núi, hoặc một vài ngọn núi!Nhà mình, đương nhiên là xây dựng trên ngọn đồi của nhà mình.Điều này ngược lại thuận tiện cho Hoa Chiêu, trên ngọn núi nhỏ này, không có người ngoài."Tôi ở lại đây, bàn tiệc chuẩn bị xong xuôi anh cho người gọi tôi là được." Hoa Chiêu nói với Trương Lượng.Trương Lượng gật đầu.Rồi Hoa Chiêu đột nhiên tới gần hắn nhỏ giọng nói: "Người giao hàng lát nữa sẽ đến, tôi đặt ở nơi này, anh chặn người bên kia, trong vòng hai giờ đừng để bọn họ đến bên này.”Ánh mắt Trương Lượng sáng lên, còn tưởng rằng lần này bà chủ không mang theo hàng.Đường đi hắn cũng chuẩn bị rồi, hơn nữa đã nói với đối phương, lần sau dùng đồ đổi vật liệu, đối phương rất cao hứng, so với nhận được tiền mặt còn cao hứng hơn.Trong tay Trương Lượng không có tiền Myanmar, càng không có khả năng đổi được, hiện tại ngoại tệ đều rất khan hiếm, nào có dư thừa cho hắn? Hơn nữa cho dù có ngoại tệ, có tiền Myanmar hay không hắn cũng không biết.Cho nên hắn dùng tiền trong nước giao dịch, đối phương tự nghĩ biện pháp đi đổi.Cũng may bên kia hiện tại cũng rất nghèo, thương mại chủ yếu dựa vào bên này, nhân dân tệ cũng không phải là giấy vụn, tiêu ra ngoài, đối phương vẫn cố gắng nhận.Nhưng nếu Trương Lượng có thể dùng vật tư thanh toán, đương nhiên sẽ tốt hơn!Bọn hắn lấy được tiền, cũng không mua được vật tư!Đối phương thậm chí còn hứa hẹn, nếu Trương Lượng có thể dùng vật tư đổi, sẽ tính rẻ hơn cho hắn một chút!Trương Lượng đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại, nói với Hoa Chiêu: "Kỳ thật bọn họ thiếu nhất chính là đồ ăn, lương thực, sản phẩm thịt"Cũng không phải tv, máy ghi âm, đồng hồ gì đó.Tv và radio không được chào đón ở đó.Không có điện, không có tín hiệu!"A, vậy sao, tôi biết rồi, lần sau, lần sau sẽ mang theo những thứ này tới đây." Hoa Chiêu bị nhắc nhở, vội vàng điều chỉnh một chút đồ vật sẽ lấy ra.TV, băng ghi âm gì đó, chỉ lấy ra hai ba phần cho có lệ, còn lại toàn bộ đổi thành thuốc lá rượu.Hoa Chiêu tìm lại, đem ô gấp, áo mưa, màn chống muỗi nylon đều tìm ra.Đây cũng là những mặt hàng nhập lậu được ưa chuộng, hơn nữa bên kia cũng cần."Chúng ta đi nấu cơm dã ngoại." Hoa Chiêu nói với Lưu Minh và Chu Binh.Hai người liếc nhau một cái, lại nhìn một ngọn núi khác, thôn trưởng bên kia đang hô hào giết heo mở tiệc lại không ăn còn đi nấu ăn dã ngoại?"Tôi muốn ăn cá, chúng ta đi bắt cá." Hoa Chiêu nói."Được rồi." Hai người hoàn toàn không sao cả nói."Hai người đi bờ sông bắt cá trước, tôi đi vào trong nhà tìm nồi chảo trước, hình như tôi đã nhìn thấy." Hoa Chiêu chỉ huy mấy người khác nói.Mấy người nhìn sân, bọn họ đã kiểm tra qua bên trong, hiện tại ngoại trừ đá thô cũng chỉ có đá thô.Mà con sông Hoa Chiêu muốn bắt cá nằm ngay dưới chân núi, cách nơi này cũng chỉ có một trăm mét.Từ đây hoàn toàn có thể nhìn thấy ở đó.Không có vấn đề gì về an ninh.Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoa Chiêu.Cũng không thể để chị dâu bắt cá cho bọn họ, bọn họ ngồi chơi không.Bọn họ đi rồi, Hoa Chiêu một mình vào phòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận