Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1540 - Tìm được thuốc giải



Chương 1540 - Tìm được thuốc giải



Chương 1540: Tìm được thuốc giảiMột loạt lính đánh thuê và vệ sĩ bị đánh ngã.Mori Địch Luân và quản gia bị nhốt riêng.Vì cẩn thận, Hoa Chiêu đã đánh thuốc mê bọn họ rồi hỏi đi hỏi lại.Hai lọ trong tay thật sự là thuốc giải.Còn phần cách giải, lúc trước Mori Địch Luân không nói nhiều, trong sách hướng dẫn cũng không viết rõ.Lần này ông ta cũng nói ra rất nhiều phần trọng điểm trong sách hướng dẫn.Còn về tâm tư nhỏ nhen của bản thân, thì lại không nói đến.Đây chính là khuyết điểm của thuốc mê, hỏi cái gì nói cái đó, không hỏi sẽ không chủ động trả lời.Hiện tại Mori Địch Luân đã là kẻ vô dụng."Giết bọn họ?" Diệp Thư hỏi.Đứng trước mặt Mori, cô ấy hận đến nghiến răng nghiến lợi.Nhưng nói ra lời này, lại hơi do dự.Cô chưa từng giết người, nhưng nếu không ra tay, sợ rằng lát nữa người mất mạng sẽ là mình.Hoa Chiêu cũng có hơi do dự, nghĩ một lúc, cô gọi điện thoại cho Diệp Danh."Anh cả, em đã bắt được cả ba người nhà Địch Luân rồi, anh có muốn không?" Cô hỏi.Diệp Danh: "... Ngay cả Mori Địch Luân cũng bắt được rồi? Trước đây ông ta mang theo rất nhiều người ra ngoài, cả một đội lính đánh thuê, anh đang muốn phái người đến chi viện em đây.""Ây da, anh không nói chút nữa em cũng quên mất mấy người đó, đợi chút nữa em sẽ gọi lại cho anh." Hoa Chiêu tắt điện thoại một cái “tút”.Diệp Danh…Còn có thể như thế được à!Người của anh đến đâu rồi?Còn kịp không?Chuyện lớn mà cứ lơ đễnh như vậy mà được sao?Đang đùa anh thôi đúng không?Hả???Hoa Chiêu ghé vào cửa sổ ở lầu hai, nhìn ra bên ngoài.Một đám lính đánh thuê đều đã bị hít phải mùi của mấy đóa hoa mà lăn ra hôn mê.Bọn họ nằm trên đất, miệng chảy đầy nước miếng.Hoa Chiêu chỉ cần phái người kéo bọn họ vào là được.Chỉ là chuyện hạ độc này, không giải thích rõ ràng được.Nhưng lúc nãy gọi cho Diệp Danh đã giúp cô nảy ra một ý tưởng.Cô gọi Giản Bạch đến, nói: "Lúc nãy gọi điện thoại cho anh cả, anh ấy nói đã giúp tôi giải quyết người ở ngoài cửa rồi, cậu mang người ra kéo vào bên trong, đang ẩn nấp xung quanh đây thôi, cậu nhớ phải tìm kỹ, tổng cộng hai mươi ba người.”"Vâng." Sau khi Giản Bạch hiểu rõ thì rời đi, chỉ trong chốc lát tất cả đều được kéo vào.Trong lòng nể phục Diệp Danh, lúc nào cũng có những thứ không ai biết!Còn có cả đoàn đội lớn mạnh.Có thể lặng lẽ giải quyết nhanh gọn hai mươi ba tên lính đánh thuê, nhất định rất lợi hại, hơn nữa không có khả năng chỉ có một người.Quả là thâm tàng bất lộ.Hoa Chiêu lại gọi điện cho Diệp Danh.Diệp Danh ở bên kia cau mày không nói lời nào.Hoa Chiêu nói: "Bây giờ đã giải quyết xong mấy người kia rồi, đã kéo vào bên trong, không thiếu một người nào, anh muốn sao?"Diệp Danh hỏi tiếp: "Giải quyết thế nào?""Ừm, hạ độc, bọn họ đều trúng độc hôn mê." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh kinh ngạc đến há mồm, muốn hỏi cô hạ độc thế nào, nhưng rồi cảm thấy điều này không quan trọng."Lần sau, nghiêm túc vào." Anh hơi bất lực nói tiếp."Vâng, đã rõ! Còn người kia anh muốn không?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh hỏi: "Lấy được thuốc giải rồi?""Ừm, lấy được rồi, cụ thể dùng như thế nào còn phải về nhà nghiên cứu lại, bọn họ cũng không hiểu rõ lắm." Hoa Chiêu nói."Vậy mau chóng quay về đi." Diệp Danh nói: "Anh phái người đến đón em, về cùng bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ đến nhanh thôi, tầm một tiếng.""Dạ, cảm ơn anh cả!" Hoa Chiêu vui vẻ cúp điện thoại.Diệp Danh cũng cúp điện thoại, thở dài một hơi, ngày nào cũng thế, không thể nào không để ý.Diệp Thâm đâu?? Sao còn chưa làm việc xong! Mau quay về nhà trông nom vợ đi!Có điều hiện tại Diệp Thâm đang thực hiện nhiệm vụ, không ai liên lạc được, kể cả anh.Hai giờ sau, cuối cùng người Diệp Danh phái đi cũng đến.Mà Hướng Tiền cũng mang O'Neill và Suzanna đang hôn mê qua đây.Anh ta hơi vui mừng khi nhìn thấy đám người nhà Địch Luân và lính đánh thuê bị đưa lên xe mang đi.Còn đang thở đấy, không cần anh phải nhặt xác hộ!Nơi này cũng không dính máu, hay biến thành nhà ma.Không tệ không tệ."Cô Diệp, cô còn mua căn nhà này không?" Anh gọi với ngăn Hoa Chiêu chuẩn bị rời đi."Mua, đương nhiên mua." Hoa Chiêu nói: "Còn lại, anh tìm người giúp tôi trang hoàng, sau này mỗi năm tôi sẽ ghé đến đây ở mấy ngày."Phải hợp tác với Chu Ký, hằng năm cô cần phải kiểm tra sổ sách vài lần, rồi tản bộ mua sắm."Chọn nhà thiết kế tốt nhất, trang trí theo phong cách đơn giản là được rồi." Hoa Chiêu nói.Không cần trang trí rườm rà cho cô làm gì, đợi đến khi lỗi thời phải đập tường rất phiền."Được…" Hướng Tiền đáp.Bởi vì mang theo rất nhiều người rời đi, cho nên không tiện đi cùng Chu Văn Hiên.Trước khi đi Hoa Chiêu gọi điện thoại cho hắn, hẹn thời gian và địa điểm sẽ gặp nhau lúc về đến Bằng thành.Lòng người nhà họ Chu cứ thấp thỏm.Lúc trước nghĩ đến Hoa Chiêu hãm hại nhà họ Kim đã đủ hung ác rồi.Không nghĩ tới sau này lại xuất hiện Suzanna.Trực tiếp xử chết người đó!Sau khi nghe ngóng, em trai đến cứu Suzanna cũng bị bắt nốt.Người em trai kia là một kẻ độc ác, kết quả chẳng phải vừa đối mặt với cô Phương đã bị tóm luôn sao.Này là ăn trọn hắc bạch rồi!Hiện tại kẻ ác lại gọi điện thoại cho bọn họ, báo không cần tiền chỉ cần mạng bọn họ."Hay là chú đi cho." Chú hai Chu Chí Đạt của Chu Văn Hiên nói."Để cháu đi." Chu Văn Hiên nói: "Cháu cảm thấy, cô Phương không phải loại người như mọi người nghĩ đâu, mọi người xem O'Neill kia, thế mà lại từng giết tám người! Ngay cả ông chủ Tào và ông chủ Địch cũng do anh ta giết!"Loại người như anh ta không tìm cách bắt lại, chẳng lẽ lại nói chuyện với anh ta sao? Thế mới đáng sợ đấy!" Chu Văn Hiên nói."Hơn nữa cô ấy đã đưa người đến cục cảnh sát, cũng không hề lén giải quyết, càng chứng minh cô ấy là người hiểu lí lẽ." Chu Văn Hiên tiếp lời."Lời của Văn Hiên có lý." Ông cụ Chu nói: "Vậy chúng ta mau đi đi, lần này cô ấy muốn gì thì đồng ý cái đó."Chu Chí Đạt đứng sau hai người thở ra một hơi, thật sự muốn đi, tốt lắm tốt lắm.…Mấy ngày sau, cuối cùng Hoa Chiêu về tới Bằng thành.Gặp được Diệp Danh."Anh cả, anh còn tự tới đón sao?" Hoa Chiêu kinh ngạc nói.Lúc gọi điện cho Diệp Danh rõ ràng anh ấy còn ở thủ đô, mới qua mấy tiếng mà đã có mặt ở Bằng Thành. Hoa Chiêu có hơi bất ngờ."Ừm, đột nhiên anh phát hiện đôi lúc người nào đó không đáng tin cậy, không thể nào yên tâm được." Diệp Danh trả lời một cách kỳ quái."Ha ha ha ha!" Hoa Chiêu biết anh ấy đang nói đến chuyện gì, thật sự là hiểu lầm… Lúc ấy đã giải quyết được đám người đó rồi, cho nên cô hoàn toàn không để ý, không phải đã quên sự nguy hiểm của đám người to lớn kia.Nhưng hiểu lầm này vĩnh viễn không giải thích rõ được.Vậy mà còn cười vui vẻ thế được, Diệp Danh thật sự đau đầu."Đi thôi, mau về nhà." Diệp Danh nói."Bây giờ còn chưa được, em còn có việc ở Bằng thành." Hoa Chiêu nói."Còn độc của Tiểu Thư?" Diệp Danh nghĩ đến Diệp Thư."Ở đây cũng có thể giải." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa không được chậm trễ."Có khả năng trước đó Diệp Thư khó chịu với thái độ kiêu ngạo của Mori, sắc mặt rất tệ.Vừa nãy cô ấy còn nói với cô là tim hơi khó chịu.Không thể đợi nữa.Bây giờ phải lập tức giải độc, không thể ngồi tàu xe mệt nhọc trở lại thủ đô được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận