Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1008 - Còn Có Thể Cái Kia Sao?



Chương 1008 - Còn Có Thể Cái Kia Sao?



Chương 1008: Còn Có Thể Cái Kia Sao?"Từ Mai xấu hổ không nói, tôi thay cô ấy nói." Hoa Chiêu nói ra: "Ngày hôm qua bà mời cô ấy đến nhà, thay con trai bà làm mai, cô ấy cự tuyệt, bà vậy mà bắt đầu khóc lóc om sòm mắng chửi người, cô ấy bị tức giận mà chạy.”"Về sau hai người kia là được cô ấy gọi đi đấy, đập phá nhà của bà, thì sao?" Hoa Chiêu nói ra.Bà Triệu nhìn Hoa Chiêu, tức giận đến giương mắt nhìn.Bà ta biết rõ Hoa Chiêu đang trợn mắt nói dối, nhưng bà ta cũng không có cách nào, chuyện bỏ thuốc mê Từ Mai, lại cởi quần áo lại trói chặt, bọn hắn cũng không thể nói!Từ Mai tự mình nguyện ý cùng con bà ta lăn giường, đó là cô ta không biết xấu hổ.Nhưng bọn hắn nếu đem Từ Mai trói lại cởi quần áo, vậy chính là tội lưu manh!Việc này, Từ Mai đi tố cáo, bọn hắn không thừa nhận, không có chứng cớ, cũng không có chuyện gì.Nhưng một khi thừa nhận, có chứng cớ rồi, khẳng định sẽ là chuyện lớn rồi.Nhẹ thì mấy tháng, nặng thì củ lạc.Bà Triệu im miệng, hung hăng mà trừng mắt Hoa Chiêu."Cô nói cái gì cũng vô dụng! Cô ta cùng con trai tôi ngủ với nhau, phải kết hôn!"Giảng đạo lý không được, vậy thì không nói, trực tiếp đến đấy!"Tôi nói đây không phải là của tôi! Không phải của tôi đấy!" Từ Mai tức giận hét to."Cô nói không phải thì là không phải sao? Cô chứng minh thế nào?" Bà Triệu hất hàm đắc ý liếc cô ấy.Từ Mai tức giận nói không ra lời.Từ Mai vén tay áo lên muốn lao ra cùng bà ta "Giảng đạo lý".Bị Hoa Chiêu giữ chặt.Cô nhìn thứ trên tay bà Triệu, có chút im lặng.Không biết nên nói bà ta thông minh hay là ngốc.Hoặc là cả hai."Bà già kia, bà xem trong tay bà đang cầm cái gì vậy?" Hoa Chiêu nói ra.Bà Triệu không dám cùng Hoa Chiêu ngang ngược. Bà Triệu cúi đầu nhìn đồ trong tay mình."Là quần lót, đúng vậy ah."Bà ta đã lựa chọn kỹ rồi đây này, chọn cái mới nhất đấy! Bà ta ngoại trừ lễ mừng năm mới, ngày thường đều không nỡ mặc!"Là của bà a." Hoa Chiêu có chút buồn cười nói.Bà Triệu nắm chặt quần lót trong tay, hầm hừ nói: "Cô. . . Nói mò!""Chất vải kém như vậy, cũng phai màu rồi, hơn nữa là tự mình cắt may tự mình làm đấy, có nhiều chỗ cũng rạn đường chỉ rồi, tổng giám đốc chỗ chúng tôi mà dùng loại này sao?" Hoa Chiêu nói ra.Bà Triệu lập tức cúi đầu nhìn đồ trong tay, phai màu rồi hả? Bà ta không nhìn ra ah, rất sáng rõ đấy. Rạn đường chỉ rồi hả? Ở đâu? Về nhà khâu lại một chút.Bà ta liếc cách ăn mặc của Từ Mai, liền sững lại.Từ Mai không mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn may may vá vá tầm mười năm trước nữa, mà là mặc một thân đồ vét rất thời trang, trông cao cấp, người bình thường không thể mua được.Cô ấy còn đi một đôi giày da nhỏ, bóng loáng, sáng bóng.Trên cổ tay còn mang đồ trang sức.Vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền."Các người không biết Từ Mai, tôi biết rõ, cô ta chính là muốn giữ mặt mũi, thoạt nhìn bề ngoài ngăn nắp, kỳ thật bên trong đặc biệt tiết kiệm, đồ lót của cô ta cho tới bây giờ đều là tự mình làm đấy, mặc cũ cũng không nỡ ném đi!"Bà Triệu đắc ý nhìn Từ Mai.Lời này cô ta chứng minh thế nào? Trước mặt mọi người cởi quần chứng minh ư? Hay phải đem mấy đồ lót màu sắc rực rỡ lấy ra cho mọi người xem?Mất mặt chết cô ta!Từ Mai thật sự bị tức chết.Hoa Chiêu cảm thấy bà lão này thực sự có chút đầu óc, đáng tiếc, hay là nghèo quá rồi.Nếu bà ta cam lòng dùng tiền mua thì có thể bù đắp lỗ thủng này rồi."Bà dám đem thứ trong tay giơ lên cho mọi người nhìn sao?" Hoa Chiêu nói ra.Bà Triệu dừng lại một chầu, tuy cảm thấy không có gì không được, nhưng Hoa Chiêu nói như vậy, bà ta liền lo lắng, cái quần trong tay thực sự có vấn đề?"Cái này không tốt lắm đâu? Cô ta tuy không biết xấu hổ, nhưng đến cùng cũng chủ động lên giường cùng con trai tôi, con tôi cũng chọn trúng cô ta, cô ta phải làm con dâu tôi rồi, đồ của con dâu tôi, cũng không thể cho các người xem." Bà Triệu nói xong, liền muốn đem cái quần kia nhét vào trong túi quần.Hoa Chiêu không thể không phân phó Lưu Tiền: "Lấy tới, giơ lên."Lưu Tiền tuy cũng buồn nôn, nhưng Hoa Chiêu đã nói như vậy, thứ này khẳng định rất quan trọng.Hắn một bước tiến lên đoạt đi cái quần trong tay bà Triệu, giơ lên trước mặt mọi người.Mọi người nhìn xem, không phát hiện cái gì.Xác thực là đồ lót màu đỏ.Tuy nhiên như Hoa Chiêu nói, màu sắc không còn tươi, xem ra giống như là đã mặc thật lâu đấy, cũng có chút mài mòn, nhưng cái này có thể nói rõ cái gì?Có một số người xác thực bên ngoài giày Tây, bên trong đồ lót lại mang lỗ thủng.Đây không phải chuyện kỳ quái, hiện tại rất nhiều người đều như vậy, đây là cần kiệm, đây là mỹ đức.Nhưng nhìn thêm một chút, rất nhiều người phụ nữ đều kịp phản ứng, lập tức cười ra tiếng.Cái quần này rất lớn đấy, có thể vừa cho hai ba Từ Mai.Bà Triệu không phải là một bà già gầy gò, bà ta có 5 người con gái đều hiếu thảo, mỗi người mỗi tháng đều cho bà ta mấy đồng tiền dưỡng lão tiền.Còn có ngày lễ ngày tết, đều phải cho bà ta lễ vật, mua quần áo mua thịt cho bà ta.Bà ta lại là người biết làm cơm, rất thích ăn đấy, ở cái thời đại này con nuôi con trai đến mập mạp, cũng đừng có nói chính mình.Cơ hồ mỗi ngày ăn canh, người không nói rất béo, nhưng bụng rất lớn, vòng eo rất lớn.Lưu Tiền cũng phát hiện vấn đề, hắn chịu đựng buồn nôn, hai tay đem đồ lót mở ra.Cái vòng eo kia, hắn cảm thấy mình mặc vào cũng bị rộng."Ướm lên người bà ta mà so." Hoa Chiêu nói ra.Lưu Tiền lập tức đem bà Triệu xách lên.Không cần so, mọi người nhìn eo của bà ta liền hiểu được.Bà Triệu cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, lập tức đoạt lấy cái quần trong tay Lưu Tiền: "Tôi cầm nhầm! Tôi sẽ trở về tìm lại!"Loại chuyện này, một khi lộ ra sơ hở sẽ không ai tin rồi."Ngoại trừ ngày hôm qua, Từ Mai còn đến nhà bà lúc nào nữa?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Dưới cái nhìn chằm chằm của hàng xóm, bà ta không dám nói dối.Ở đại tạp viện đấy, ở đâu có cái gì bí mật.Ngoại trừ ngày hôm qua, Từ Mai đã tầm mười năm không đến nhà bà ta rồi.Nếu như chuyện không phải phát sinh ngày hôm qua, cũng không thể nói là mười năm trước phát sinh đấy."Cô ta cùng con tôi là ở bên ngoài. . . .""Đã đủ rồi!" Hoa Chiêu nói: "Từ Mai bây giờ là khối thịt Đường Tăng, ai cũng muốn gặm một ngụm, tôi có thể hiểu. Nhưng tướng ăn của nhà các người có chút quá khó nhìn.”"Hiện tại cút đi, về sau im lặng, việc này cho qua." Đó là không có khả năng đấy, bất quá ở trước mặt người ngoài, Hoa Chiêu phải biểu hiện "Rộng lượng" một chút."Nếu như các người lại đi nói hươu nói vượn, thực sự vu oan Từ Mai! Từ Mai sẽ tố cáo con trai bà tội lưu manh! Đến lúc đó, đứa con trai độc nhất này của bà cũng không giữ được!""Cô ta là tự nguyện. . . ." Trong cái nhìn chằm chằm của Hoa Chiêu, bà Triệu không dám nói tiếp đi.Đáng hận ngày hôm qua quá sốt ruột rồi, không suy nghĩ cẩn thận, lộ ra sơ hở!Hiện tại tốt rồi, sốt ruột hái hoa, bị đâm đến khó giải quyết rồi.Nhưng bà Triệu nhìn con trai trên mặt đất, đột nhiên hô: "Các người đả thương chúng tôi! Tôi muốn tố cáo các người! Các người phải cho con tôi đi xem bệnh! Bồi thường tiền!"Bồi mấy ngàn một vạn đấy, đủ bọn hắn mua cái phòng ở, cũng được.Hoa Chiêu quay đầu nói với Lưu Tiền: "Bọn hắn đến trong xưởng gây hấn gây chuyện, ảnh hưởng đến công việc sản xuất của chúng ta, vu oan danh dự xưởng trưởng của chúng ta, tố cáo bọn hắn, để cho bọn hắn bồi thường tổn thất."Không phải muốn lừa bịp tiền sao?Xem ai lừa bịp được ai!"Được!"Lưu Tiền cùng mấy người anh em lập tức tiến lên, kéo mấy người liền đi.Những “quần chúng vô tri” kia bị bà Triệu kéo tới lập tức nóng nảy, hô to oan uổng.Nhưng vô dụng, vẫn bị người kéo đi nha.Oan uổng? Lúc vội tới phất cờ hò reo, cũng không nghĩ qua Từ Mai cũng rất oan uổng? Không nghĩ qua hành động của bọn hắn nếu thực hiện được rồi sẽ tạo thành tổn thương gì đối với Từ Mai?Đi vào đồn uống chén trà, để cho bọn hắn thanh tỉnh lại.Bà Triệu cũng bị doạ đái ra quần, mở miệng cầu xin tha thứ.Nhưng đã chậm, người bị Lưu Tiền kiên định mà kéo đi ra ngoài."Một trò khôi hài, về sau khả năng còn có thể trình diễn, dù sao thịt Đường Tăng quá thơm rồi." Hoa Chiêu cười nói: "Mọi người phải làm quen thôi."Một câu hóa giải xấu hổ.Đám công nhân bọn họ ồn ào cười to, sau đó tản đi, chăm chỉ làm việc.Nhà xưởng thi hành chế độ mới, làm nhiều hơn và nhận được nhiều hơn.Dùng sức làm, một tháng có thể cầm 2 tháng tiền lương!Không có người lười biếng nữa.Từ Mai cùng Hoa Chiêu trở lại văn phòng, sau đó đặt mông ngồi ở trên ghế.Mấy ngày nay, một chuyện lại một chuyện, cô ấy mệt mỏi quá."Thực sự không cân nhắc Lưu Tiền một chút sao? Cô kết hôn, những người đánh loại chủ ý xấu xa này liền ít đi rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Bằng không thì về sau, không chừng thực sự."Trên mặt Từ Mai xuất hiện một chút do dự cùng giãy dụa, còn một thêm thẹn thùng.Cuối cùng, cô ấy nhịn không được nhỏ giọng hỏi Hoa Chiêu: "Tử cung tôi cũng đã bị cắt, còn có thể cái kia sao?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận