Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1282 - Mẹ Chồng Em Cũng Khó Đối Phó.



Chương 1282 - Mẹ Chồng Em Cũng Khó Đối Phó.



Chương 1282: Mẹ Chồng Em Cũng Khó Đối Phó.Ngụy Phương đột nhiên cười với Đinh Lan: "Lan Chi năm đó nói đúng, cô con gái nhỏ của bà, mạnh mẽ tùy ý, nhìn bộ dáng làm việc này, một chút cũng không thua đàn ông!”Đinh Lan nhìn Triệu Tuệ lẫn ở trong một đám đàn ông, chuyền qua chuyền lại, mồ hôi đầm đìa, tóc đã dán lên mặt, chật vật giống như một cô gái nông thôn, tức giận đến trợn mắt.Nhưng bà cũng cười nói với Miêu Lan Chi: "Vẫn là bà năm đó có ánh mắt, đứa con gái này quả nhiên tùy ý, ngây thơ một chút tâm nhãn cũng không có.”Miêu Lan Chi nhìn Triệu Tuệ cười nói: "Người ngốc có phúc ngốc, người không có tâm nhãn sống vui vẻ tự tại.”Đừng nhìn Triệu Tuệ ở dưới chịu mệt mỏi, cô ta hiện tại rất cao hứng.Thỉnh thoảng cùng Diệp Danh chạm mặt, còn có thể nói hai câu.Diệp Danh cũng không giống như lúc đầu, một ánh mắt cũng không rơi vào trên người cô ta.Mấy người thầm nghĩ trong lòng, đây là ngốc sao? Đây là giả ngu, đúng không?Hoa Chiêu cười cắt dưa hấu ra, mời mọi người thưởng thức: "Ăn dưa, ăn dưa.”Một container rau, không có nhiều, mấy chiếc xe tải đã chở hết.Diệp Danh rất nhanh đã theo xe rời đi.Tinh thần của các cô gái trong nháy mắt không còn một nửa.Các cô đều biết mục đích lần này của mình đến thủ đô, chính là hy vọng Miêu Lan Chi giới thiệu mấy đối tượng.Diệp Danh là trọng điểm của trưởng bối trong nhà.Nhưng trước khi nhìn thấy người, trong lòng các cô đều không hài lòng.Các cô gái mười mấy hai mươi tuổi, bất kể thời đại nào, luôn tràn ngập ảo tưởng với đối tượng kết hôn tương lai, đều mong muốn tình yêu.Diệp Danh đã ly hôn ở độ tuổi 30, chỉ nghe hai chữ này đã bị các cô gái đánh rớt.Hơn 30 gần 40 tuổi, đã có thể làm cha các cô rồi được không!Nhưng thực sự người rồi, mới phát hiện ra rằng trí tưởng tượng và thực tế quá khác nhau.Diệp Danh đâu giống hơn 30, tình báo có sai sót sao?Cha mình đứng trước mặt người ta, ngược lại giống cha người ta, hơn nữa khí chất của Diệp Danh lại càng chiếm được lòng người.Hoa Chiêu nhìn mấy chị em Ngụy gia lúc trước còn biết nhường nhịn, hiện tại cũng không nhường, bầu không khí nhỏ bé ở giữa đã muốn bốc cháy.Ngụy Phương cũng mang theo con gái út đến, con gái út của bà ta chỉ mới 21 tuổi, tên là Thái Tiểu Quyên.Thái Tiểu Quyên đã đứng lên nói chuyện với Hoa Chiêu: "Chị Hoa, chúng ta đi thôi? Ở đây thực sự nóng, còn có muỗi, em đã bị cắn mấy lần.”Cô ta vừa nói, các cô gái khác cũng bắt đầu đếm mấy vết muỗi cắn trên người mình, chỗ nào lộ ra, chỗ đó đều bị cắn.Không có cách nào, trong đồng cỏ, bên bờ sông, ruồi muỗi nhiều, lại ở ngoài trời nên thuốc cũng không thể tiêu diệt được.Mà cơ sở rau của Hoa Chiêu, kiểm soát chặt chẽ thuốc trừ sâu.Không phải nói không phun, mà phun rất ít.Càng không được vứt chai thuốc trừ sâu đã sử dụng xuống mương bên cạnh."Ôi, chị Hoa, sao chị không bị cắn?" Chu Tình ngồi bên cạnh Hoa Chiêu, kỳ quái hỏi.Hoa Chiêu mặc áo sơ mi ngắn tay, nửa cánh tay đều lộ ra bên ngoài, trắng nõn bóng loáng giống như bạch ngọc, không có một chấm đỏ nào.Cũng không thấy cô nói ngứa.Hoa Chiêu xin lỗi nói: "Tôi mang theo túi thơm, buổi sáng đi gấp, cũng không nghĩ tới mọi người đi theo, nên đã quên chuẩn bị cho mọi người, thật sự xin lỗi.”Bên hông cô treo một cái túi thơm nhỏ, lúc trước mọi người còn tưởng rằng đó là đồ trang sức, trong lòng còn nói cô thời thượng, không nghĩ tới hóa ra là đuổi côn trùng?Hơn nữa thực có tác dụng?"Hoa Chiêu đang học y, đã dựa theo phương pháp cổ truyền mà phối hợp, có thể dùng được." Miêu Lan Chi lấy ra một cái từ trong túi mình, không nhịn được mà khoe khoang.Khoe khoang Hoa Chiêu.Bây giờ bà ấy thực sự lấy cô con dâu này làm con gái để khoe khoang, phàm là có cơ hội, bà ấy sẽ khoe ra."Nhưng túi hương này vừa vào hè tôi đã luôn mang theo, cũng quên chuẩn bị cho các người, chờ về nhà, tôi còn có mấy cái sẽ cho mỗi người một cái." Miêu Lan Chi nói.Mọi người lập tức cảm ơn, lên xe về nhà.Về đến nhà, Hoa Chiêu đi sắp xếp cho hai đứa bé trước, hôm nay ở bên ngoài không ngủ ngon, hai đứa bé hiện tại đều không có tinh thần, muốn ngủ.Diệp Danh từ bên ngoài xông vào, đoạt lấy Cẩm Văn trong tay cô: "Để anh dỗ bọn nhóc ngủ! Em cứ đi chiêu đãi khách đi!”Hoa Chiêu kinh ngạc nhìn hắn: "Sao anh cả lại trở về?"Cô còn tưởng anh cả phải mượn chuyện xuất khẩu bận rộn đến nửa đêm hai, thậm chí trực tiếp ra nước ngoài.Diệp Danh u oán nhìn cô một cái: "Mẹ chồng em cũng không dễ đối phó. "Miêu Lan Chi đã gọi cho lãnh đạo của anh trước khi rời nông trường! Nói hắn cho Diệp Danh nghỉ mấy ngày! Không được cho anh làm thêm giờ.Làm chậm trễ chuyện đại sự của Diệp Danh, bà sẽ bắt lãnh đạo của anh chịu trách nhiệm, phát cho anh một người vợ!Ai dám trì hoãn việc này? Hơn nữa công việc của Diệp Danh từ trước đến nay luôn cẩn thận, nghỉ phép hàng năm cũng không có mấy ngày, chuyện cưới gả này nhất định phải nghỉ!Hoa Chiêu phụt cười, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Danh lập tức nhịn xuống: "Anh cả đừng nhìn em như vậy, vô dụng, anh đã không đối phó được, em càng không được.”Cô đặt Tiểu Thận mơ mơ màng màng lên vai Diệp Danh: "Em chỉ có thể giúp anh đến đây.”Diệp Danh cười, như vậy là được rồi.Anh bế hai đứa trẻ trở về phòng của mình và khóa cửa lại!Hoa Chiêu rửa mặt một chút, thay quần áo đi đến chỗ Miêu Lan Chi.Còn chưa đi vào, cô đã đột nhiên có loại cảm giác xuyên qua thời gian không gian.Bên trong có một đám oanh oanh yến yến, thật giống một đám nữ quyến cổ đại lấy lòng lão phu nhân đương gia.Miêu Lan Chi hiển nhiên rất thích cảm giác này.Lúc trước bà cũng không có loại đãi ngộ này, con gái gả xa, một năm không gặp được mấy lần.Hoa Chiêu, Hoa Chiêu đối với bà cũng không phải lấy lòng, bọn họ chính là ngươi tốt ta tốt mọi người đều khỏe.Hiện tại loại cảm giác được mấy người trẻ dỗ dành này, để cho bà hưởng thụ một lát nữa."Anh cả con đâu? Mẹ vừa nhìn thấy bóng người đi về phía con, chuyện gì, nói xong rồi? Nó đâu rồi?” Miêu Lan Chi thấy Hoa Chiêu liền hỏi."Hắc, bị Cẩm Văn cùng tiểu Thận quấn lấy, nhất định muốn anh cả dỗ dành ngủ, con cũng không làm gì được, bị đẩy ra ngoài." Hoa Chiêu đặc biệt chân thành nói.Nhãn lực của Miêu Lan Chi, cũng không nhìn ra thật giả.Tiểu Thận và Cẩm Văn mấy ngày không thấy Diệp Danh nên đặc biệt dính hắn.Hôm nay đến cơ sở rau Diệp Danh cũng không có nhiều thời gian dỗ dành đứa nhỏ.Nhưng Diệp Danh không muốn tới đây cũng là thật!"Con nói với nó, đã lâu mẹ không nghe nó thổi sáo, buổi tối chúng ta ăn thịt nướng đi, nói nó thổi thêm vài bài cho mẹ." Miêu Lan Chi nói.Con của bà đứa nào cũng biết một loại nhạc cụ.Diệp Danh biết thổi sáo, Diệp Thư biết kéo accordion, Diệp Thâm biết thổi harmonicaNăm đó mấy người đều tự mình chọn nhạc cụ, ngoại trừ Diệp Thư, hai người còn lại chỉ chọn đại. Tâm tư của hai người bọn họ căn bản không ở trên đó.Nhưng tốt xấu gì cũng học được, thỉnh thoảng còn có thể bị Miêu Lan Chi xách ra biểu diễn."Vậy con đi chuẩn bị cơm tối." Hoa Chiêu nói.Thịt nướng cũng cần phải chuẩn bị một đống đồ, rau phải xiên, thịt phải được ướp.Cũng may hiện tại có nhiều người giúp đỡ, vừa vặn nhìn 7 cô gái, xem ai không biết nấu cơm.Đôi mắt của Miêu Lan Chi giống như một chiếc đèn pha lướt qua mấy cô gái giúp đỡ làm việc, xem họ ai là giả vờ giả vịt, ai là thực thuần thục.Bà cũng không muốn tìm một người như Văn Tĩnh, còn phải để con trai bà hầu hạ cô ta ăn uống!



Bạn cần đăng nhập để bình luận