Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 866 - Giấy Vay Nợ.



Chương 866 - Giấy Vay Nợ.



Chương 866: Giấy Vay Nợ.Hai giờ sau, O'neill cuối cùng cũng giới thiệu hết tất cả các xe, lần đầu tiên hắn cảm thấy, xe trong nhà xe thật sự quá nhiều rồi, sau này không nên mua nữa!Hoa Chiêu cũng có vẻ mệt mỏi, ngồi trong phòng khách uống trà.Không có ý định đi.Ánh mắt của O'neill lóe lên, hỏi một cách rất lịch sự: "Nhà cô ở đâu? Cách nơi này có xa không?"Hoa Chiêu không nói gì."Nếu như xa lời..., tối nay cứ ở lại đây a, tránh khỏi ngày mai qua lại bôn ba." O'neill lại nói.Hoa Chiêu hình như có chút do dự, hỏi: "Ngày mai cử hành lúc nào?"O'neill lập tức nói: "Buổi sáng 9 giờ!"Kỳ thật không phải, vốn chính là 11 giờ, hắn tạm thời sửa lại thời gian.9 giờ là quá sớm, không phù hợp với thói quen sinh hoạt của người dân nơi đây, có người đến 8 giờ còn chưa dậy được.Hắn cảm thấy Hoa Chiêu cũng không có khả năng sáu bảy giờ đã rời giường chạy đi, chỉ vì tới tham gia lễ đính hôn của Suzanna.Cho nên tốt nhất vẫn là ở chỗ này.“Về phần quần áo, người thiết kế vẫn đang ở trong nhà, hãy để họ đưa cho cô những kiểu mới nhất trong năm nay, cô có thể chọn bất cứ kiểu dáng nào mà mình muốn!” O'Neill lại nói.Hoa Chiêu nhìn hắn, người này thật hợp với cách công tử nhà giàu, chu đáo lại rộng rãi.Cô dường như cũng động tâm rồi, dè dặt gật đầu: "Được."O'neill phấn chấn dị thường, tự mình mang theo Hoa Chiêu đi chọn phòng khách nghỉ lại.Diệp Thâm chưa cùng đi qua, anh nhìn bóng lưng O'neill, xoa xoa ngón tay.Tay Hoa Chiêu để trên vách tường sờ nhẹ, tìm được phòng Diệp Thâm, sau đó đi trước hắn đến phòng bên cạnh.O'neill do dự một chút nhưng làm như không có việc gì đồng ý."Cô nghỉ ngơi trước, tôi đi gọi người chuẩn bị lễ phục." O'neill nói.Nhà thiết kế thực ra vẫn đang bận rộn, Suzanna đối với mỗi bộ y phục đều không quá hài lòng, luôn cần bọn hắn sửa chữa tại chỗ.Mà bộ duy nhất cô ta thoả mãn, đã bị đổ rượu vang đỏ, giặt không nổi nữa!Cô ta đã tức muốn chết.Hiện tại biết em trai tạm thời sửa lại thời gian tổ chức buổi lễ, còn muốn đem lễ phục của cô ta cầm đi cho cô gái kia chọn lựa, cô ta lập tức hét to: "Không được! Em không thể vì một mình cô ta thuận tiện lại để cho nhiều khách nhân đều bất tiện như vậy!"O'neill cười cười: "Ngày mai khách nhân có nhiều hơn nữa, cũng đều là người một nhà, không việc gì đâu."Đến hiện tại bọn hắn còn chưa xác định Diệp Thâm có thể ngoan ngoãn mà cùng Suzanna tổ chức lễ đính hôn hay không.Cho nên vì phòng ngừa mất mặt mũi, ngày mai người đến cũng không phải là người thân bạn bè quan trọng gì, hơn nữa người không nhiều lắm, đều được chọn lọc từ xí nghiệp kinh doanh của gia đình để hỗ trợ hiện trường.Hắn muốn bọn họ đến lúc nào, bọn họ phải đến lúc đó.Suzanna lại thay biểu cảm để đối phó, đỏ vành mắt: "Chị là chị của em, ngày mai là ngày trọng đại của chị. . .""Chị, chị đùa giỡn quá sâu rồi."Ngày trọng đại là gì? Trong lòng mọi người đều biết rõ, cùng hắn diễn trò làm gì.Giả vờ giả vịt, tùy tiện tìm hai bộ lễ phục mặc là được.Thực sự tìm được kho báu, Tô Hằng liền vô dụng, thậm chí không thể giữ lại được, chị ta còn muốn làm quả phụ, còn muốn gả cho người chết?Mặt Suzanna cứng đờ.Nhà thiết kế yên tĩnh mà co lại trong góc, hận không thể làm mình biến mất!"Đi thôi." O'neill đột nhiên nói với bọn họ.Mấy nhà thiết kế lập tức như được đại xá, mỗi người ôm lấy mấy bộ y phục liền đi.Bởi vì quá khẩn trương, không nghĩ được nhiều, đem tất cả đều ôm đi rồi, một bộ cũng không chừa lại cho Suzanna."Chị, chị nhiều lễ phục như vậy, ngăn tủ đều chứa không nổi rồi." O'neill lại biến thành một người em trai tốt, thân mật nói: "Đợi vật tới tay rồi, em đặt làm thêm cho chị, chị muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."Hoa Chiêu nghe thấy được.Phòng ngủ này ở trên đầu bọn họ, dùng thính lực của cô, hoàn toàn không có vấn đề.Cô sững sờ, đồ đạc? Bọn hắn muốn lấy được cái gì từ trong tay Diệp Thâm?Chuyện này quá kỳ lạ rồi, trong tay Diệp Thâm ngoại trừ tiền, còn có cái gì?Mà Địch Luân gia cô cũng có chút hiểu được, là hào phú giàu mấy đời, gia sản vô số, chắc chắn không thể nhìn trúng tiền tài rồi.Nhà thiết kế đi vào, Hoa Chiêu không tiếp tục "Xem", chuyên tâm chọn quần áo.Loại studio tư nhân cấp cao này nằm ngoài khả năng tiếp xúc của cô.Có một số chuyên phục vụ những gia tộc lâu đời đấy, người như cô người ta không nhìn trúng.Có một số lại có rất nhiều đơn đặt hàng, đều sắp xếp đến một năm sau, cô đợi không được.Hiện tại có cơ hội, cô cũng muốn nhìn xem tay nghề của mấy nhà thiết kế cao cấp này.Quả nhiên rất kinh ngạc đấy.Cuối cùng cô chọn một bộ váy công chúa, màu hồng phấn, là màu hồng Barbie huyền thoại của các thế hệ sau này.Màu hồng phấn dễ thương mặc trên người búp bê Barbie, rất khó mặc trên người bình thường.Nhưng Hoa Chiêu có dáng người và ngoại hình không thua kém Barbie, còn có khí chất dịu dàng, thuần khiết và quyến rũ mà màu hồng nhạt này cần có.Nhà thiết kế thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng, cuối cùng cũng có người mặc vào tạo hiệu quả như ý muốn!Trước đó Suzanna cũng chọn trúng cái váy này, dù sao cái váy này thật sự xinh đẹp, màu hồng phấn này hắn tự mình điều phối ra đấy.Nhiều một chút sẽ quá đậm, thiếu một chút lại quá nhạt nhoà, thanh thuần lại linh động, đặc biệt xuất thần.Là trên thị trường chưa bao giờ xuất hiện màu sắc này.Nhưng Suzanna khống chế không được, cô ta có một thân khí chất của chị đại, thoáng cái liền phá hủy tiên khí của bộ váy này. Nhìn lại càng quái dị.Hoa Chiêu cũng phi thường ưa thích bộ váy này, quyết định muốn quang minh chính đại mà mang đi."Bao nhiêu tiền?" Cô hỏi.Nhà thiết kế sửng sốt một chút: "Địch Luân tiên sinh sẽ thanh toán tiền, cô không cần quan tâm.""Không cần, tôi tự mình trả tiền." Cô nói ra.Nhà thiết kế do dự một chút nói ra: "30 nghìn đô."Lúc này 30 nghìn đủ mua một chiếc xe tốt, hắn sợ Hoa Chiêu không có tiền.Hắn là nhà thiết kế, nhìn người trước tiên sẽ nhìn quần áo, quần áo của Hoa Chiêu vừa liếc mắt đã biết xuất xứ, cửa hàng may sẵn, cũng biết giá tiền, cộng lại khả năng chưa đến 100 đô.Lúc ra cửa, Hoa Chiêu chưa bao giờ ăn mặc theo phong cách "Tôi rất có tiền", đây cũng không phải là nơi yên bình, như vậy sẽ rất nguy hiểm.Nhưng cô thích mang tiền mặt, bình thường đều tầm 50 nghìn, giấu ở ngăn kín trong túi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.Bất quá hiện tại cô "Không có tiền" ."Chờ tôi chút."Hoa Chiêu nói xong gõ cửa phòng bên cạnh.Diệp Thâm đã trở về phòng rồi, ra mở cửa phòng, thấy trang phục của cô, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm.Anh luôn biết vợ của mình phi thường xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới lúc ăn mặc chỉnh chu lại xinh đẹp như vậy.Xem ra về sau anh phải càng cố gắng kiếm tiền."Tô tiên sinh, anh có tiền mặt không? Cho tôi mượn 30 nghìn, tôi muốn mua cái váy này." Cô nói thẳng.Diệp Thâm sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua tia vui vẻ, nghiêng người mở cửa, để cho cô đi vào.Dưới cửa sổ và cửa nhà, có khoảng hơn chục vệ sĩ túc trực.Một nửa số vệ sĩ của Địch Luân gia đang ở đây."Sao lại nhiều người như vậy?" Hoa Chiêu kinh ngạc mà hỏi thăm.Cô đều nói bằng tiếng Anh, và khi cô hỏi, các vệ sĩ đã quay mặt đi chỗ khác.Trong phòng một vị khách nhân lại xuất hiện nhiều vệ sỹ như vậy, là rất kỳ quái."Trước đó không có nhiều như vậy." Diệp Thâm nói một câu liền thôi, quay người đi lấy túi của mình.Lúc trước trong phòng anh chỉ có bốn vệ sĩ trông coi, nhưng sau bữa ăn, một vài người nữa đã được bổ sung.Anh cầm ba xấp tiền đưa cho Hoa Chiêu.Vợ anh thật nghe lời, cái váy này phải dùng tiền của anh mua mới đúng."Tôi viết cho anh tờ giấy vay nợ." Hoa Chiêu đi vào trước bàn làm việc của anh, cầm lấy giấy bút viết một đống chữ Hán.



Bạn cần đăng nhập để bình luận