Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1165 - Vân Phi Không Vui



Chương 1165 - Vân Phi Không Vui



Chương 1165: Vân Phi Không VuiLý Nguyên bên kia đàm phán rất thuận lợi.Mấy thôn xung quanh, chính là thấy hắn phát tài, một quả dưa hấu đã bằng thu nhập của một mẫu đất bọn họ, liền đỏ mắt, cho nên mới dám đòi 100 đồng tiền thuê hàng năm.Nhưng Lý Nguyên nói, chỉ 50, không đồng ý sẽ tìm thôn khác hợp tác, về sau không thuê đất thôn bọn họ, mấy thôn trưởng cùng nhau họp lại tính toán, sau đó liền đồng ý.Đã là đầu mùa xuân rồi, nếu không định ra sẽ làm chậm trễ cày bừa vụ xuân, ít đi tiền lợi nhuận một năm.Bờ sông này không phải là một nơi tốt, bởi vì thường xuyên bị lũ lụt, đã bị ngập nhiều lần.Cho nên bọn họ dự định cho thuê đất hoang trong thôn, còn có đất tập thể.Đất tư nhân không được cho thuê.Năm 82 công xã giải tán, đất thổ địa đều phân cho nông dân.Ở đây rốt cuộc cũng là thủ đô, thiếu đất nhiều người, mỗi người chỉ được phân 2 mẫu.Nếu như ở phương bắc, một người bốn năm mẫu hay mười mẫu đều có."Tuy rằng là đất hoang, nhưng trong đất cũng không có đá, đều là cỏ dại, tương đối dễ sửa sang lại." Lý Nguyên nói: "Trồng rau ngoài trời đã không thể bắt kịp, nhưng trực tiếp xây dựng nhà kính sẽ không trì hoãn chúng ta kiếm tiền."Hoa Chiêu lại lắc đầu: "Không làm nhà kính, trồng táo, tôi vừa mới cùng Diệp Danh định ra đấy."Lý Nguyên dừng một chút, ngẫm lại một mẫu táo thí nghiệm trong nhà kính của mình, lập tức nói tốt.Về sau loại táo lớn này đưa ra thị trường, dân chúng còn thật có phúc đây này.Hắn đã ăn đủ táo trong nước rồi, vừa chua lại nhỏ lại vừa cứng."Toàn bộ đều xuất khẩu." Hoa Chiêu nói ra.Lý Nguyên. . . . ."Được a, kiếm ngoại hối." Lý Nguyên nói.Hoa Chiêu cười nói: "Bất quá xuất khẩu khẳng định đều là trái cây tốt đạt tiêu chuẩn, ước tính ít nhất một phần ba hoặc một phần tư phải tiêu thụ trong nước.”Dưa vẹo nứt táo đều phải lưu lại.Lý Nguyên lúc này mới cười rộ lên.Xuất khẩu tất nhiên là tốt, nhưng kiếm được ngoại hối họ không thể chi tiêu, tất cả đều trực tiếp trao đổi tiền trong nước cho họ.Trả tiền còn lề mà lề mề đấy, chậm trễ hắn báo sổ sách. . . .Trước kia Lý Nguyên không cảm thấy chuyện này có gì xấu, đưa sớm đưa muộn, cũng sẽ phải đưa, chờ hai ngày không tính là gì.Nhưng từ khi sinh 5 đứa con trai, lại muốn mua căn nhà hơn 20 vạn, hắn hận không thể một phân tiền bẻ ra thành tám.Hắn nghĩ rất xa, hắn vì 5 đứa bé mà mua nhà, vậy 5 đứa bé tương lai không kết hôn không thành gia sao?Còn phải có 5 nhà!Dựa theo tốc độ tăng trưởng của giá nhà hai năm qua, hắn mua nổi sao?Cho dù Hoa Chiêu hứa hẹn chia cho hắn 5% cổ phần trên danh nghĩa, hắn vẫn cảm thấy thiếu.Hơn nữa một phân tiền còn chưa tới tay đâu, lòng hắn vẫn chưa buông lỏng nổi."Táo anh đều có thể trồng, chẳng qua lần này chúng ta trồng ngoài trời." Hoa Chiêu nói: "Không cần tôi quan tâm chứ?”"Không cần không cần." Lý Nguyên nói."Mặt khác, tôi đã nói anh cả giúp tôi liên hệ với một nông trại để nhận thầu, ít nhất được mấy vạn mẫu, đến lúc đó anh chuẩn bị tiếp nhận." Hoa Chiêu nói.Lý Nguyên cả người càng hăng hái hơn!Kiếm được nhiều tiền mới có tiền mua nhà."Mặt khác, tôi sắp liên hệ với một cánh đồng thử nghiệm ở phía nam, đến lúc đó anh tìm người đáng tin cậy đi theo tôi." Hoa Chiêu lại nói.Lý Nguyên ở bên này vội vàng trồng táo, trong thời gian ngắn sẽ không đi được.Cô cũng rất bận rộn.Hoa Chiêu vừa nói vừa đi đến nhà kính chuyên trồng táo bên cạnh, bắt đầu cắt cành, ươm cây giống.Xung quanh nhận được hơn 3000 mẫu đất hoang, đất tập thể, cây táo trong nhà kính lớn này không biết có đủ dùng hay không.Nếu không đủ, cô phải thúc đẩy sinh trưởng thêm một số hạt giống.Nhưng cái này cũng không dễ làm quá rõ ràng, cô chỉ có thể cam đoan hạt giống của cô lớn lên khỏe mạnh, ít sinh bệnh, lại không thể để cho chúng nó một đêm cao ba thước.Bất quá chuyện này cô cũng không vội, từng bước từng bước bận rộn xong một ngày, cùng Lý Nguyên tán gẫu tương lai phát triển của căn cứ rau quả này, Hoa Chiêu liền về nhà thu dọn hành lý chuẩn bị đi phía nam.Tìm Diệp Thâm.Một ngày một cuộc điện thoại thúc cô đi qua đây này ~Hoa Chiêu vui vẻ mà thu thập hành lý, nói với Hoa Cường: "Ông nội cũng thu thập một chút, cháu đưa ông nội đi phía nam!"Hoa Cường sửng sốt lập tức khoát tay: "Không đi không đi, quá xa rồi, ngồi xe lửa mệt mỏi."Lớn tuổi liền sợ hãi đi ra ngoài."Lần này chúng ta ngồi máy bay!" Hoa Chiêu nói.Cô cũng đã đi đủ xe lửa rồi, đặc biệt là ngày càng có nhiều người trên tàu.Mùa xuân đến rồi, tin tức về việc kiếm được nhiều tiền ở phía nam đã tràn đầy muôn nơi, ai có giấc mơ làm giàu, hoặc quê hương không thể tiếp nhận quá nhiều người, tất cả đều xuống phía nam để đào vàng.Hiện tại mọi người đều chen đến kệ chứa đồ để ngồi, còn có nằm ở dưới đất cạnh chỗ ngồi, nằm đầy!Hoa Chiêu không muốn chịu tội, về sau đi ra ngoài đều ngồi máy bay.Dính hào quang của Diệp Thâm, cấp bậc của cô cũng đủ rồi.Hoa Cường đã có chút động tâm.Ông còn chưa từng ngồi máy bay đây này!"Ông nội, phía nam có biển! Biển cả! Ông nội đã từng thấy chưa?" Hoa Chiêu hỏi.Hoa Cường lắc đầu, ông chưa từng thấy qua.Càng động tâm rồi.Đời này mắt thấy sắp đi tới cuối, còn chưa thấy qua biển rộng, đột nhiên có vài người sinh ra cảm giác không viên mãn."Đi! Chúng ta đi gặp biển cả!" Hoa Chiêu đột nhiên cao hứng nói: "Ông nội không thu thập hành lý cháu cũng kéo ông nội lên máy bay, ông nội xem mà làm a."Hoa Cường cười ha hả nói: "Vậy được, ông đi thu thập."Kết quả Hoa Cường thu thập một đống áo bông tới.Rốt cuộc ông cũng đã lớn tuổi, mùa xuân cũng sợ lạnh, còn đang mặc áo kẹp bông.Hoa Chiêu đổ mồ hôi lạnh, bất quá không nói gì, để cho ông trải nghiệm chênh lệch nhiệt độ một chút, cũng rất thú vị.Hơn nữa quần áo gì đó, đến bên kia lại mua là thích hợp nhất."Mẹ, con đi được không?" Vân Phi tan học trở về, thấy Hoa Chiêu thu dọn hành lý, vừa nghe nói muốn đi tìm ba, liền hỏi.Có chút cẩn thận từng li từng tí.Bởi vì nó dự cảm đáp án khả năng không lý tưởng.Quả nhiên, Hoa Chiêu tiếc nuối mà lắc đầu: "Bảo bối, con còn phải đi học.""Tôi có thể xin nghỉ! Những gì trường học dạy con đều đã biết!” Vân Phi lập tức nói."Bảo bối, mục đích đi học đối với con không chỉ là học tập, mà còn là chơi đùa, con người là động vật xã hội, không nên thoát ly tập thể, phải học cách ở chung với người bình thường." Hoa Chiêu nói.Đứa con trai này của cô, nhất định là không tầm thường.Bộ dáng, gia thế, đầu óc đều không tầm thường, nhất định không làm được người thường.Đây có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt, cô hi vọng thằng bé có thể "hòa đồng" một ít, có nhiều bạn bè hơn, lúc nhỏ nên ngây thơ khoái hoạt, thật vui vẻ.Vân Phi thở dài: "Thế nhưng mà con không muốn cùng bọn họ chơi đùa."Chơi cái gì mà đánh địch nhân, đuổi bắt, nhảy ô vuông, trả lời câu hỏi 1+1=2.Thằng bé cảm giác mình sắp điên rồi.Hoa Chiêu nhìn nét mặt của thằng bé, đột nhiên nhớ tới, mấy tháng gần đây, nụ cười của tiểu tử này hình như càng ngày càng ít."Làm sao vậy?" Cô lập tức ném đi quần áo trong tay khẩn trương mà hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận