Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 144 - Không Đáy



Chương 144 - Không Đáy



Chương 144: Không Đáy.Diệp Thư đang lau cặn TV, khi nhìn thấy anh ta, chợt cười: "Cái TV này bọn họ làm sao trả được?"Mặt Khổng Kiệt lập tức càng thêm đen rồi.Anh ta có thể nói cái gì? Nói mình không có đòi được tiền từ đối phương? Hay phải nói là anh ta thừa nhận cái TV này là em gái của anh ta làm hư hay sao?"Ny Nhi, ngươi nói thật đi, cái này TV có phải là ngươi làm vỡ hay không?" Khổng Kiệt đóng cửa, hỏi."Không phải! anh, chính là mấy đứa con của cô ta làm đấy! Anh vậy mà không tin em! Em đi đánh cô ta!" Khổng Ni đem bánh bao ném ở trên mặt đất đã quét sạch sẽ, đứng lên liền muốn xông ra bên ngoài."Ngươi đứng lại đó cho ta!" Khổng Kiệt sắc mặt đen kịt, đè nặng thanh âm quát.Khổng Ni có chút sợ, ngoan ngoãn đứng lại."Đem trên mặt đất quét sạch sẽ!" Khổng Kiệt trầm giọng nói.Khổng Ni lại quay nói với Diệp Thư đang đứng xem trò vui: "Nói cô đấy! Đem mặt đất quét cho sạch sẽ!"Khổng Kiệt khí ngẩng lên đầu quát: "Người tôi nói là cô!""Nha. . ." Khổng Ni lề mà lề mề mà đi qua, cầm cây chổi trong tay Diệp Thư, phủi phủi qua loa không chạm đất mặt.Nhân bánh bị rơi trên nền nhà, quét qua mấy lần vẫn không vào mâm, thoạt nhìn, hành động đó không phải là người thường xuyên làm việc nhà."Trước kia ở nhà, là ai làm nội trợ?" Khổng Kiệt đột nhiên hỏi.Mẹ vẫn nói với anh ta, Diệp Thư ở nhà không biết làm gì cả, chính là thiên kim đại tiểu thư, việc tay chân đều là bà cùng Khổng Ni làm.Anh ta chưa từng hoài nghi tới, bởi vì lúc mới kết hôn cùng Diệp Thư, cô xác thực sẽ không làm, những chuyện lặt vặt này đều là anh ta làm."Đương nhiên là mẹ cùng em làm rồi!" Khổng Ni đang cầm cây chổi, trả lời mà vừa nhanh lại lớn."A." Diệp Thư cười lạnh, ngồi lại trên ghế: "Vậy hôm nay cô rửa chén đi.""Dựa vào cái gì tôi phải rửa?" Khổng Ni thốt ra.Diệp Thư nhìn Khổng Kiệt, lại là một tiếng cười lạnh.Khổng Kiệt cúi đầu xuống, không dám nhìn cô."Dưới lầu nói, mỗi ngày đều là chị dâu nấu cơm cho ngươi ăn?" Khổng Kiệt lại hỏi.Khổng Ni há to miệng, nhỏ giọng nói: "Có đôi khi cô ta lười, liền tùy tiện mua mấy cái màn thầu lừa gạt một chút. Hơn nữa, cô ta là chị dâu, làm cho em một bữa cơm thì làm sao vậy?"Khổng Kiệt đầu càng cúi thấp, mẹ nói Diệp Thư không biết làm cơm, anh ta cũng tin. Mỗi lần anh ta nghỉ về nhà, đều là mẹ nấu cơm.“Người dưới lầu còn nói, ngươi ngày nào cũng kêu con cô ta lên nhà ăn uống, cố ý phá hoại?” Khổng Kiệt hỏi."Dưới lầu nói dưới lầu nói! Tại sao dưới lầu nói cái gì anh đều tín! Anh có phải là anh trai của em không vậy! Em làm gì có nhiều ý xấu như vậy! Ô ô ô ~" Khổng Ni khóc chạy vào gian phòng của mình, đóng sập cửa phòng."Ha ha." Diệp Thư lại là một tiếng cười lạnh.Đột nhiên, Diệp Thư lại hỏi: "Cái này TV, không bồi thường rồi hả?""Bồi, bồi bồi bồi, sao có thể không bồi thường được?" Khổng Kiệt sửa sang lạị biểu cảm một chút, ngồi vào bên cạnh Diệp Thư, có chút nịnh nọt nói: "Cái này TV, tự chúng ta đền cho cô cô.""Chúng ta bồi?" Diệp Thư quay đầu nhìn về phía anh ta: "Dựa vào cái gì mà chúng ta bồi? Em gái của anh làm hư đấy, dựa vào cái gì chúng ta bồi thường?"Khổng Kiệt có chút xấu hổ nói: "Con bé còn nhỏ, vẫn còn con nít, lại chưa có lập gia đình, không có công việc. Chúng ta là anh trai chị dâu đấy, nên tha thứ chút ít.""A." Diệp Thư đưa mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn vào mặt anh ta nữa, mặt không biểu tình nói: "Cô ta là em gái của anh, cô ta gặp rắc rối anh gánh chịu, nên làm đấy, nhưng là đừng lôi tôi vào, muốn bồi thường thì chính anh bồi.""Được!" Khổng Kiệt lập tức gật đầu nở nụ cười. Vợ vẫn dễ nói chuyện như vậy, nói hai câu liền đồng ý."A." Diệp Thư thầm nghĩ cười lạnh: "Anh biết rõ cái TV 14 inch có màu này bao nhiêu tiền sao?""Bao nhiêu? Không rẻ đúng không? Anh nghe nói phải một hai ngàn." Khổng Kiệt nói ra, anh ta đối với mấy cái này chỉ biết một chút."Lúc mua hơn hai ngàn, nhưng là đã xem qua vài năm rồi, tôi liền làm chủ cho anh cái giá, 2000." Diệp Thư nói ra.Năm 1970, Trung Quốc có chiếc TV màu đầu tiên được sản xuất trong nước và Diệp Phương đã mua nó khi mới có."Được! Em nói bao nhiêu đều được!" Khổng Kiệt thống khoái nói."A." Diệp Thư vừa cười: "Khổng Kiệt, anh và tôi cùng tính toán một chút sổ sách, lúc vừa kết hôn, trong tay anh một phân tiền cũng không có, những năm trước tiền lương đều gửi cho mẹ anh rồi, đúng không?"Khổng Kiệt lập tức nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt biến mất.Diệp Thư quay đầu nhìn về phía anh ta, anh ta nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng.""Trong năm đầu tiên sau khi kết hôn, lương của anh chỉ là 55 đồng, và mỗi tháng anh phải gửi 30 đồng cho mẹ. Anh vẫn phải chi trả nhiều khoản khác nhau. Trong năm đó, tổng cộng anh đã đưa cho tôi 130 đồng."Khổng Kiệt không có lên tiếng."Anh đều không nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này rồi, ta cũng không để ý." Diệp Thư thay đổi một tư thế thoải mái nói ra: "Nhưng tôi có thói quen viết sổ sách, thu nhập của tôi, mỗi một thứ tôi chi tiêu, nhỏ như mua cái dây buộc tóc, tôi đều ghi sổ, sổ sách trong nhà, đều để trong ngăn kéo đầu giường, anh biết không?""Biết rõ. . ." Khổng Kiệt nói ra."Nhưng anh cho tới bây giờ cũng không có mở ra xem qua?" Diệp Thư nói xong, lại là cười lạnh một tiếng. Không biết anh ta là khinh thường xem, hay là không dám nhìn.Khổng Kiệt không nói lời nào, Diệp Thư đứng dậy vào nhà, vậy mà lấy ra một quyển vở da trâu, lần nữa ngồi xuống, mở ra nói: "Kết hôn năm thứ hai, tiền lương của anh vừa được 60, anh mỗi tháng gửi cho mẹ anh 40 đồng, năm thứ hai giao cho tôi, chỉ có 95 đồng. Năm thứ ba…"Cô thật sự đem sổ sách đến. Bên trong, một số một số, tính toán rất rõ ràng, cuối cùng sau nhiều năm kết hôn như vậy, Khổng Kiệt tổng cộng đưa cho cô hơn 500 nhiều đồng tiền."Tôi không thể nói cho anh chi phí hàng ngày và tiền ăn, mặc của mẹ và em gái anh. Tôi chỉ nói tổng số tiền mặt và hàng hóa mà mẹ anh đã lấy chỗ tôi cho anh em của anh vay trong vài năm qua là bao nhiêu. Tổng số tiền 2360 tiền mặt cùng 3478 tiền vật phẩm, tổng cộng là 5838.” Diệp Thư nói.Khổng Kiệt nắm chặt tay, vậy mà nhiều như vậy sao."Mặc dù tôi kiếm được nhiều hơn người thường, nhưng cũng có hạn. Nói thật, giờ tôi chỉ còn hơn 10 đồng trong túi. Tôi không thể lấp đầy hố sâu không đáy của nhà anh", Diệp Thư nói.Khổng Kiệt nắm tay thật chặt, sắc mặt hết đỏ lại đen, hết đen lại đỏ.Diệp Thư nghĩ đến cái gì, con mắt sáng ngời, nói ra: "Muốn tôi về nhà tiếp tục với sống với anh, cũng được, nhưng trước tiên đem tiền thiếu nợ tôi trả lại cho tôi." Tiền mặt kia, những đồ điện gia dụng kia, cũng không phải là tôi cho không anh em của anh đâu, mẹ của anh lúc trước luôn miệng nói là vay cho bọn hắn đấy, anh em ruột cũng nên tính toán rõ ràng, tất cả mọi người đều đã thành gia lập nghiệp, chính mình tự sống cuộc sống của mình rồi, không có đạo lý để một người nuôi mấy nhà anh em. Lời này lúc trước chính miệng mẹ anh nói đấy.”"Bà ấy còn viết phiếu nợ cho tôi đấy, bất quá chỉ có một tờ, là lần đầu tiên mẹ anh vay tiền đã chủ động đưa cho tôi đấy, nói là an hem của anh ghi đấy, mấy lần sau bà ấy không nhắc tới phiếu nợ nữa, tôi nghĩ đến đều người một nhà, còn có sổ sách của tôi? Nên cũng không quan tâm nữa.”"Anh bây giờ đi đem tiền tôi cho vay lấy trở về a." Diệp Thư rút ở bên trong quyển bút ký lấy ra một trang giấy, đập đến trước mặt Khổng Kiệt.Chữ viết xiên xiên vẹo vẹo, quả nhiên là nét chữ của anh cả, trên đó có viết một khoản vay 500 đồng.Khổng Kiệt nói nổi rồi."Ah, bà ấy hiện tại không nhất định nhận nợ rồi." Diệp Thư nói ra: "Bất quá không có sao, anh về quê nhìn xem, nghe nói hai an hem của anh xây 5 căn nhà gạch lớn, trong nhà đồ điện gia dụng đầy đủ hết, hỏi hỏi bọn hắn là lấy tiền ở đâu mua đấy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận