Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1029 - Diệp Hưng Phát Tài.



Chương 1029 - Diệp Hưng Phát Tài.



Chương 1029: Diệp Hưng Phát Tài.Mắt Khâu Mai thoáng cái liền trừng lớn..., cô ta hiểu ý tứ của Hoa Chiêu.Hắn ở bên ngoài có những nữ nhân khác rồi!Xem cô ta có đi cào chết hắn không!Nhưng cô ta vẫn có chút không nỡ.Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Gia Khánh, cháu nguyện ý cùng mẹ đi phía nam, hay lưu lại cùng anh chị ăn cơm, chơi đùa?"Mắt của Gia Khánh luôn dừng trên bàn đồ ăn. Hoa Chiêu hỏi hai lần thằng bé mới nghe thấy.Sau khi nghe thấy ánh mắt liền sáng lên, lỗ tai như dựng lên: “Cháu có thể ở lại? Cùng ăn cơm?”Mọi người thấy thế cũng có chút không đành lòng rồi, đứa nhỏ của Diệp gia lại vì được ăn mà kích động như vậy, không thể tưởng tượng nổi!Lưu Nguyệt Quế càng muốn rơi nước mắt rồi."Chẳng những có thể dùng ăn cơm, còn có thể cùng anh chị đi học cùng nhau chơi đùa." Hoa Chiêu nói."Ừ! Cháu nguyện ý lưu lại!" Gia Khánh liên tục gật đầu.Khâu Mai tuy thấy vậy cũng chua xót, nhưng hiện tại lòng lại càng ghen tỵ rồi."Tiểu Bảo, con không muốn đi cùng mẹ sao? Chúng ta cùng đi tìm ba ba ah, ba ba con ở phía nam phát tài, chúng ta đi tìm ba ba ah!" Khâu Mai lôi kéo Gia Khánh nói ra.Tiểu Gia Khánh bị cô ta lôi kéo, vậy mà dùng sức trốn về phía sau, vẻ mặt sợ hãi biểu lộ kháng cự.Ba ba? Ba ba không phải đã vứt bỏ nó rồi sao? Còn mang đi tất cả tiền trong nhà, muốn nó chết đói?Đây là lời cằn nhằn mà Khâu Mai mỗi ngày đều ghé vào tai thằng bé nói.Nó đã không thích cha nữa.Mà hiện tại nó cũng không muốn cùng mẹ ở một chỗ.Mẹ từ trước đến nay luôn đối với nó lúc lạnh lúc nóng.Có đôi khi gọi nó là tâm can bảo bối, có đôi khi lại đột nhiên nổi giận, không phải đánh thì là mắng, còn ghét bỏ mà nhìn nó.Nhưng từ khi ba ba đi, mẹ không phải khóc, thì sẽ đánh nó mắng nó.Nó sợ hãi.Động tác của nó chính là câu trả lời.Nhưng đáp án này không làm cho Khâu Mai thoả mãn."Đứa nhỏ chết tiệt này sao vậy? Mẹ là mẹ của con ah! Con vậy mà không muốn đi theo mẹ? Con chính là đứa không có lương tâm giống cha, là kẻ không có lương tâm bạch nhãn lang!" Khâu Mai đột nhiên phát bệnh tâm thần..., điên cuồng mà lắc lắc tiểu Gia Khánh.Tiểu Gia Khánh sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, biểu lộ chết lặng mà đứng ở nơi đó để mặc cô ta lắc.Vừa nhìn đã biết chuyện này nó đã trải qua vô số lần, đã quen.Mọi người rốt cuộc cũng biết đứa nhỏ này vì sao không chọn mẹ rồi."Cô sao có thể như vậy?""Cô hù đến đứa nhỏ rồi!"Diệp Anh cùng Lưu Nguyệt Quế nhanh chóng tiến lên, kéo hai người ra.Lưu Nguyệt Quế đem Gia Khánh ôm vào trong ngực, bà có thể cảm giác rõ ràng được tiểu gia hỏa run rẩy, lập tức càng tức giận."Chưa từng thấy qua người nào làm mẹ như cô! Có tức giận thì cô hãy đi tìm Diệp Hưng đi, lôi đứa nhỏ ra tức giận làm gì?""Đúng, tìm Diệp Hưng, tôi muốn đi tìm Diệp Hưng!" Khâu Mai nhìn Hoa Chiêu nói.Hoa Chiêu cơm tối cũng không muốn giữ cô ta lại, lập tức gật đầu, nói với Lưu Minh: "Đưa cô ta đến nhà ga, mua vé cho cô ta, đưa cho cô ta 200 đồng."Cam đoan cô ta có thể tìm được Diệp Hưng.Diệp Hưng ở đâu, đang làm cái gì, Diệp Danh trước kia đã nói qua với cô.Lúc ấy cô nhớ rõ Lưu Minh cũng ở bên cạnh, hắn khẳng định cũng nhớ rõ.Lưu Minh quả nhiên không nói hai lời, mang theo Khâu Mai đi.Tiểu Gia Khánh nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô ta, ghé vào trong ngực Lưu Nguyệt Quế, nhìn đồ ăn trên bàn nuốt nước miếng.Làm Lưu Nguyệt Quế đau lòng chết mất."Ăn cơm ăn cơm, chúng ta ăn cơm.""Dạ, ăn cơm." Hoa Chiêu nói ra.Bọn nhỏ đã ăn xong, người lớn bọn họ còn chưa ăn, hiện tại rốt cuộc có thể ăn cơm rồi.Trên bàn cơm, Đường Phương Hà nhịn không được tò mò hỏi: "Diệp Hưng ở phía nam phát tài?"Hoa Chiêu còn chưa lên tiếng, Diệp Danh vốn luôn yên lặng, coi như mình không tồn tại lại "Phốc phốc" một tiếng bật cười."Hắn ở Bành Thành bày quầy hàng bán quần áo, một ngày kiếm được hơn mười đồng." Diệp Danh nói.Đối với người bình thường mà nói, đây có thể gọi phát tài rồi.Nhưng đây nhất định không như mong đợi của Khâu Mai.“Phát tài” trong mắt Hoa Chiêu, Khâu Mai còn tưởng rằng làm ăn rất tốt, vừa rồi ánh mắt còn rất dứt khoát.Đợi đến lúc đó, phát hiện Diệp Hưng là đi sớm về tối mà bày hàng vỉa hè, không biết sẽ có biểu lộ gì."Cháu thật là xấu." Đường Phương Hà nhìn Hoa Chiêu nói.Hoa Chiêu cười cười.Lưu Nguyệt Quế lại ngồi không yên, nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Vậy Diệp Đan thì sao? Nó bây giờ đang ở đâu? Làm gì?"Diệp Đan trước kia đuổi theo Diệp Hưng xuôi nam rồi.Lưu Nguyệt Quế tức giận thì tức giận, nhưng cũng nhịn không được mà nhớ thương.Nhưng mỗi khi bà hỏi Diệp Thượng Diệp Đan ở đâu, Diệp Thượng chỉ nói vẫn sống tốt, không cho bà nhớ thương, nhưng bà sao có thể không nhớ thương?Không nghĩ tới Hoa Chiêu vậy mà biết rõ tin tức Diệp Hưng, vậy khẳng định cũng biết Diệp Đan đấy."Cô ta cùng Diệp Hưng cùng nhau bày hàng vỉa hè." Hoa Chiêu nói ra.Trên mặt Lưu Nguyệt Quế lập tức nửa vui nửa buồn.Con gái của bà kiêu ngạo như vậy, hiện tại đi bày hàng vỉa hè, không biết trong lòng sẽ khổ sở thế nào. . . . Nhưng đây đều là nó tự tìm đấy, chẳng trách người khác.Hơn nữa một ngày kiếm được hơn mười đồng, nếu so với cha nó thì kiếm được nhiều hơn rồi, ít nhất ăn uống không lo rồi, bà cũng yên lòng nhiều hơn.Tiểu Gia Khánh ở trong ngực bà ăn như hổ đói, nhiều lần thiếu chút nữa nghẹn, giống như đã rất lâu rồi chưa được ăn cơm vậy, thấy vậy Lưu Nguyệt Quế lại đau lòng, lập tức không hỏi nhiều nữa, tranh thủ thời gian chiếu cố thằng bé.Cơm nước xong xuôi, tiểu Gia Khánh đứng ở bên cạnh mấy đứa nhỏ khác, muốn gia nhập lại không dám."Tới, chúng ta cùng nhau chơi đùa." Vân Phi đi tới, lôi kéo thằng bé nói. Rất ra dáng anh cả.Trong nhóm mấy đứa nhỏ, thằng bé không phải đứa lớn tuổi nhất, nhưng tuyệt đối là đứa có khí thế nhất. Hai đứa con của Diệp Đan lớn hơn nó hai tuổi hiện tại thấy nó cũng không dám trừng mắt rồi.Tiểu Gia Khánh bị nó lôi kéo, chỉ chốc lát sau đã gia nhập vào nhóm bọn nhỏ, vô cùng cao hứng, cười rộ lên một bộ không có phiền não.Mọi người thấy được liền thổn thức."Khâu Mai đi chuyến này, anh đoán trong thời gian ngắn sẽ không trở về, em muốn giữ thằng bé lại?" Diệp Danh đứng tại bên cạnh Hoa Chiêu hỏi.Mọi người nhìn anh, cái này còn phải hỏi sao? Hoa Chiêu vừa rồi nói lưu lại thằng bé vừa học tập vừa chơi đùa.Lời Hoa Chiêu từng nói qua..., cho tới bây giờ đều chắc chắn.Hoa Chiêu lại nhìn Diệp Danh cười, quả nhiên anh cả hiểu cô!"Em nói giữ thằng bé lại, nhưng không nói sẽ cho ở lại nhà mình, nó có cha có mẹ, không tới phiên em thu dưỡng, em chỉ lưu nó lại mỗi ngày ở chỗ này học tập, chơi đùa, không ngủ lại." Hoa Chiêu nói.Thằng bé rốt cuộc cũng là con của Diệp Hưng cùng Khâu Mai, hai người này chết rồi, nó còn có ông nội bà ngoại, thúc thúc cô cô, cũng không tới phiên cô đến thu dưỡng.Hai người còn chưa chết, cô có bệnh mới thu dưỡng con của bọn hắn.Hiện tại lưu lại Gia Khánh, đều là vì nó họ Diệp."Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Lưu Nguyệt Quế ngơ ngác hỏi."Cái này có cái gì khó hay sao? Chị dâu hai, nhà chị rộng, trẻ con lại nhiều, tiểu Gia Khánh vào ở cũng có nhiều bạn chơi, về sau ban ngày cũng cho nó cùng anh chị đến trường học, buổi tối lại cho tới nơi này đi học, học xong lại cùng nhau về nhà ngủ, không tốt sao?" Đường Phương Hà nói ra.Hoa Chiêu nhìn bà, người này xác thực so với Chu Lệ Hoa vừa thông minh lại còn biết nói chuyện hơn nhiều, mấu chốt là còn có thể thay cô xuất đầu làm kẻ ác.Hoa Chiêu làm chủ muốn giữ lại đứa nhỏ, kết quả cô lại không nuôi, giao cho người khác.Cái này nếu là người khác, chắc chắn sẽ tức giận.Nhưng người tốt bụng Lưu Nguyệt Quế lại không.Bà vỗ đùi: "Cũng đúng, sao thím lại không nghĩ tới, nuôi một đứa cũng là nuôi hai đứa cũng là nuôi, đều tới nhà thím a!"Diệp Anh lập tức muốn nói lại thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận