Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 761 - Ai Cũng Không Đáng Tin.



Chương 761 - Ai Cũng Không Đáng Tin.



Chương 761: Ai Cũng Không Đáng Tin."Nghe nói nhà máy thực phẩm Văn Đạt mất một kiện hàng?" Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu gật đầu: "Là em làm đấy.""Em làm sao làm được?" Diệp Danh hiếu kỳ nói."Em tìm hai người. . . ." Hoa Chiêu nói cho anh cả một chút về công lao của Ngô Nam cùng Trương Lượng.Diệp Danh trên mặt từ chối cho ý kiến, trong lòng lại phi thường sợ hãi thán phục.Nếu như đây là một người đàn ông. . . . Được rồi, mặc dù là phụ nữ, cũng không ngăn cản được con bé làm chuyện lớn.Nhưng vấn đề này làm ra cũng có chút quá lớn. . .Anh cũng không biết hiện tại có nên cao hứng hay không.Diệp Thư luôn ở bên cạnh nghe, hiện tại kích động mà mặt đỏ rần, lại thoáng cái đã hỏi điểm mấu chốt: "Về sau thì sao? Bọn hắn chạy, vậy lô hàng kia sao có thể lấy đến tay vậy?"Ách. . . . ."Em dùng tiền mời đến một số người, bọn hắn làm sao mà làm được em cũng không biết, em chỉ quan tâm đến việc xuất tiền nhận hàng." Hoa Chiêu nói: "Đối phương nói đó là bát cơm bí mật của bọn họ, không cho em hỏi.""Được rồi." Lý do này Diệp Thư tiếp nhận.Diệp Danh có chấp nhận lý do này hay không Hoa Chiêu không biết, nhưng anh ấy không tiếp tục truy hỏi nữa."Hiện tại lô hàng kia đã bị Lưu Minh dẫn người kéo đến phía nam, em sẽ bán hàng ở đó, miễn cưỡng xem như đền bù tổn thất của em." Hoa Chiêu nói.Thậm chí còn có thể kiếm được thêm một chút. Trong những năm 1980, tỷ giá hối đoái giữa trong nước và Mỹ vẫn rất mạnh, 1 đôla đổi được 1. 49 đồng.Hơn 200 vạn tiền hàng, đổi được hơn 100 nghìn đô tiền máy móc, là cô buôn bán có lời.Nhưng đương nhiên cô cảm thấy chưa đủ, cho nên cô cũng trộm luôn máy móc.Cũng không tính là trộm, đó vốn chính là đồ của cô.“Tối hôm qua, máy móc của xưởng thực phẩm bị hư hỏng, các bộ phận chủ chốt cũng bị lấy đi.” Diệp Danh chỉ vào những linh kiện ở bên trong xe: "Đều ở đây?""Đúng vậy a." Hoa Chiêu cười gật đầu: "Cũng là em tìm người làm đấy, em phát hiện những người này rất lợi hại! Về sau nếu cần làm gì, còn có thể tìm bọn hắn hợp tác!""Em cũng rất lợi hại." Diệp Danh bình thản nói.Diệp Thư lập tức lại rụt vai, cô ấy vẫn không biết đây là đang khen hay đang nói xóc đấy.Hoa Chiêu mặc kệ, cô coi như là anh cả đang khen cô!"Ha ha ha, anh cả quá khen!""Về sau việc này. . ."Diệp Danh chưa nói xong đã bị Hoa Chiêu cắt đứt: "Anh cả, về sau việc này, hãy để cho em tự mình tới xử lý a."Diệp Danh lập tức nhíu mày."Không phải là không tín nhiệm người trong nhà, là em muốn rèn luyện chính mình một chút." Hoa Chiêu thu hồi vẻ cười đùa tí tửng, chân thành nói: "Em không thể cả đời núp dưới một chiếc ô chờ người khác tới giải quyết vấn đề. Bọn nhỏ dần dần lớn rồi, em phải làm cho chính mình biến thành một cái ô, bảo vệ bọn chúng."Diệp Danh vẫn nhíu mày, Hoa Chiêu liền trực tiếp nói ra: "Ai cũng không thể dựa vào ai cả đời, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình."Những lời này có chút không dễ nghe, giống như Diệp gia không đáng tin cậy vậy, nhưng đạo lý xác thực rất đúng.Diệp Danh không lên tiếng.Người có hoạ có phúc, mọi chuyện luôn có sự thay đổi bất ngờ, anh cũng không dám cam đoan Diệp gia có thể mãi mãi thịnh vượng và phát triển trong vài chục năm tới, bảo vệ con bé cả đời.Nếu như Hoa Chiêu có thể tự mình biến thành một sự tồn tại mạnh mẽ, đó là điều đáng vui mừng.Nhưng là, nhìn cô gái nhỏ nhắn mềm mại và thanh tú đối diện, để cho con bé một mình đi ra ngoài dốc sức làm việc, anh cảm thấy trong lòng không được tự nhiên.Thực chất bên trong Diệp Danh kỳ thật có chút chủ nghĩa đàn ông, cảm thấy thế giới bên ngoài nên giao cho đàn ông, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, xinh đẹp như hoa là tốt rồi.Hoa Chiêu mặc kệ biểu cảm của Diệp Danh, thấy anh cả không lên tiếng, coi như đã chấp nhận."Vậy chúng ta đã nói rồi, về sau những chuyện này đều giao cho em xử lý, bất quá em khẳng định sẽ có lúc cần sự giúp đỡ, đến lúc đó anh cả cũng đừng chê em phiền." Hoa Chiêu nói.Ví dụ như chuyện lần này, thân phận giả của Ngô Nam cùng Trương Lượng đều là thông qua người của Diệp gia làm đấy, nói là "Giả" đấy, kỳ thật cái gì cũng là thật, cho nên không sợ bị điều tra.Diệp Danh rốt cuộc mỉm cười: "Lúc cần cứ đến."Được rồi, anh thực sự mặc kệ, sau này hãy để cho Diệp Thâm quản a. Diệp Thâm nếu cũng không quan tâm, vậy anh càng không quản được nữa.Diệp Danh đứng dậy ra về.Nhìn anh cả rời đi, lúc này Hoa Chiêu mới vỗ ngực, thật sự nhẹ nhàng thở ra.Kỳ thật vừa rồi cô cũng rất sợ hãi đấy, một người luôn cười tủm tỉm lúc giận tái mặt, thực dọa người!Diệp Thư đột nhiên ở bên cạnh ha ha cười: "Chị đã lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng trêu chọc cho anh cả tức giận như vậy, em thật lợi hại!""Nếu chị hâm mộ, em có thể dạy cho chị." Hoa Chiêu nói."Ha ha, không cần không cần, sợ hãi sợ hãi." Diệp Thư liên tục khoát tay.Hoa Chiêu lại nghĩ tới hỏi cô ấy: "Hôn sự của chị chuẩn bị thế nào rồi? Đã định ta ngày cụ thể rồi sao? Diêu Khôn đâu? Sao không ở cùng với chị?"Diệp Thư bĩu môi: "Hắn ah, hiện tại trong mắt nào có chị? Đi nịnh nọt mẹ vợ tương lai rồi."Giọng điệu tuy bất mãn, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập hạnh phúc."Về phần ngày kết hôn cũng chưa định, nhưng đại khái cũng tầm một tháng sau." Diệp Thư nói.Hoa Chiêu cũng vui vẻ thay cô ấy, nhưng cô không có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm, tiếp sau còn rất nhiều chuyện phải làm.Linh kiện chính của máy đã có trong tay, còn các phụ tùng khác cũng rất quan trọng, nếu không có hoàn chỉnh một bộ, có đáng hay không không nói, tóm lại còn phải dùng tiền.Không bằng thu mua "Phế phẩm" của người khác.Lưu Minh đi rồi, Chu Binh vẫn còn ở đó.Hiện những người trong tay cô, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, cô đều phải dùng hết.Hoa Chiêu đưa cho Chu Binh 2 vạn, nói hắn mang theo hai người đến tỉnh Lâm, nghĩ biện pháp đem đống máy móc phế thải kia thu hồi lại.Lúc này cô cũng không ra chủ ý gì, toàn bộ đều để cho Chu Binh tự mình nghĩ biện pháp.Nếu chuyện gì cũng cần cô làm chủ, vậy cần mấy người bọn họ làm gì?Xử lý xong mấy chuyện này, Hoa Chiêu định đi nhìn sắc mặt Đỗ Hãn Lương cùng Văn Tịnh một chút, khẳng định sẽ rất đẹp.Ban đêm gió lớn, cô lại xuất hiện ở góc tường Đỗ gia.Nhẹ nhàng đặt tay lên tường, đập vào mắt là một đoạn hình ảnh hạn chế người nhìn.Cô đã hiểu được lúc trước Diệp Danh nói “Cô không cần phải hiểu" Đỗ Hãn Lương này là có ý gì rồi.Quả thật có chút khó có thể mở miệng.Mà gương mặt của Văn Tịnh còn đẹp mắt hơn lần trước.Trước giờ cô ta chỉ bị thương trên người chứ không bị thương ở mặt hay tay, Đỗ Hãn Lương cũng sợ người khác nói này nói kia.Nhưng lần này lại không giống với lúc trước, mặt Văn Tịnh xưng phù giống như đầu heo, khóe miệng chảy máu, trên mặt đất cũng có mấy túm tóc, cánh tay hình như không thể nâng lên nổi, mất tự nhiên mà rủ xuống ở trên giường.Trạng thái của Đỗ Hãn Lương càng điên cuồng hơn, cả người thoạt nhìn còn giống bệnh nhân tâm thần hơn lần trước.Hoa Chiêu thả tay xuống, rút lui.Cô không có hứng thú với mấy cảnh nóng này, biết bọn họ sống không tốt cô liền vui vẻ rồi....Cô vừa đi không lâu, Đỗ Hãn Lương cũng đã xong.Hắn co quắp nằm trên giường hút thuốc chẳng hề để ý đến Văn Tịnh nhìn như sắp chết rồi."Đừng quên điều kiện lúc đầu đã đáp ứng để tôi lấy cô, cũng đã lâu như vậy, cô vẫn chưa hoàn thành, thật là đồ phế vật, mà tôi, không cần phế vật.""Cho cô thêm một tháng, nếu vẫn không thành, cô hãy cút ra khỏi Đỗ gia đi."Ánh mắt trống rỗng của Văn Tịnh chậm rãi có tiêu cự, nói khẽ: "Được."



Bạn cần đăng nhập để bình luận