Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1398 - Phế Bọn Hắn.



Chương 1398 - Phế Bọn Hắn.



Chương 1398: Phế Bọn Hắn.Cao Bắc lúc này đã bị dọa đến tê dại, mấy người này thoạt nhìn còn lợi hại hơn so với mấy người vừa rồi.Cẩm Văn quay đầu nhìn Cao Bắc và mấy đứa nhỏ bên cạnh hắn cũng đang sợ hãi, thu hồi bảng vẽ."Đi thôi, chúng ta trở về trước đi, hôm nào rảnh rỗi lại trở lại.” Cô bé nói."Được.” Vân Phi nghe theo, quay đầu nói với Cao Bắc: "Đừng sợ, đây đều là người nhà, không phải người xấu."Cao Bắc sững sờ nhìn hắn, ngược lại biết những đứa nhỏ này lúc trước vì sao không sợ hãi, có người đi theo phía sau bảo vệ bọn họ.Nhưng họ thậm chí còn không sợ hổ, vẫn rất lợi hại.Mấy người đứng lên muốn đi, Vân Phi đột nhiên nói: "Phiền anh Lý anh Vương cõng bọn họ một chút."Lúc trước bị đánh, lại bị dọa, hai em họ của Cao Bắc hiển nhiên đều không đi được.Cao Nam Cao Bắc lập tức cảm ơn.Hai người bọn họ ngược lại còn có thể chống đỡ.Đoàn người xuất phát, Cao Bắc đột nhiên quay đầu lại, hỏi: "Bọn họ làm sao bây giờ?"Ba người trên đất còn đang nằm đây! Mặc kệ sao?"Liên quan gì tới chúng ta? Chính bọn hắn tự mình vào núi, chúng ta còn phải cõng bọn hắn đi ra ngoài? "Tiểu Thận Hành nói."Chuyện này, chuyện này..." Cao Bắc nhất thời không nói gì.Tiểu Thận Hành trừng mắt nhìn hắn: "Em thấy anh bị đánh không nhẹ, không đau sao?"Thật đúng là không đau.... Nhưng Cao Bắc nhớ tới những chuyện mấy người này vừa làm, lập tức câm miệng lại.Hắn không biết mấy người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt!Cũng không phải việc của hắn, mặc kệ.Thúy Vi kéo Cẩm Văn, nói nhỏ, sau đó lại gọi Vân Phi qua nói nhỏ.Ba người đang thương lượng xử trí mấy người hôn mê này như thế nào.Ném ở đây mặc kệ thì quá tiện nghi cho bọn hắn rồi.Bị hổ ăn.... Tiểu Cẩm Văn không hạ tay được!Nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của em gái, Vân Phi lập tức xoa xoa tóc cô bé: "Vậy đừng để ý nữa, giao cho anh."Tiểu Thận Hành nhảy tới: "Anh cả, anh định làm như thế nào? Bằng không giao cho em?”Vân Phi lập tức nắm chặt cánh tay thằng nhóc không buông tay: "Không cần em, để anh xử lý."“Anh đinh xử lý thế nào?" Tiểu Thận Hành vẫn rất tò mò.Vân Phi lại không nói, để cho Tiểu Thận Hành trông coi ba đứa nhỏ, hắn xoay người quay trở về.Mấy anh em lại thì thầm, đều đang suy đoán Vân Phi sẽ làm như thế nào.Đáng tiếc, bên cạnh có mấy cái đuôi đi theo, bằng không bọn chúng cũng quay lại xem một chút.Vân Phi trở lại trong rừng cây, ba người trên đất vẫn nằm tư thế vừa rồi.Chẳng qua Hoa Tam Ngưu vẫn luôn tỉnh, hắn giãy dụa bò đến bên cạnh Hoa Sinh, muốn đánh thức hắn ta dậy.Ai không sợ hổ? Ăn người không đền mạng!Nhìn thấy Vân Phi trở về, cả người hắn run lên.Hiện tại ba người bọn hắn đều không có sức chiến đấu, mà đối phương tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, nhưng cũng là một thiếu niên cao một mét sáu.Giết người, cũng không phải là không được.Đặc biệt là nhìn biểu tình của Vân Phi, đáy lòng hắn liền bốc lên một trận khí lạnh.Đó là một loại lạnh lùng đến cực độ, nhìn hắn ta giống như đang nhìn một người chết."Mày định làm gì? Gia đình bọn tao đều biết hôm nay bọn tao ở đây! Nếu chúng tao không quay lại, họ sẽ kiện mày! Để mày đền mạng cho bọn tao!” Hoa Tam Ngưu hô.Vân Phi cười: "Xem ra ông không hiểu pháp luật, tôi mới 11 tuổi, giết người không cần đền mạng."Có phải vậy không?Hoa Tam Ngưu không hiểu, nhưng hắn tin.Tin gia thế của Hoa Chiêu có thể rửa sạch tội danh cho con trai, cũng tin Vân Phi dám.Hoa Tam Ngưu giãy dụa muốn bò đi, nhưng hắn quá đau, hắn cảm giác mình giống như Hoa Long, bị thằng nhóc kia đá hỏng!Thực sự rất đau đớn!Vân Phi không để ý tới hắn, mặc cho hắn bò đi, thằng bé ngồi xổm bên cạnh Hoa Sinh.Hoa Chiêu ở xa xa khẩn trương "nhìn".Cô cũng rất tò mò Vân Phi sẽ làm như thế nào.Nếu thực sự giết người. . . . Cô cũng không phải là không thể tiếp nhận.Nhưng bởi vì biểu hiện của Đại Cẩu lúc sáng, cô vốn muốn giữ lại một mạng cho Hoa Sinh.Hiện tại không biết thông báo cho Vân Phi thế nào.Vân Phi lấy ra một cái túi vải từ trên người, mở ra, bên trong là một bộ ngân châm thật dài.Hoa Tam Ngưu không bò đi nữa, khẩn trương hét to: "Mày muốn làm gì?"Hổ dữ không ăn thịt con, đó là con trai của hắn.Vân Phi không giải thích, tay cầm kim đâm xuống, vài giây, trên người Hoa Sinh đã đầy một bộ ngân châm.Hoa Chiêu là chuyên gia nên vừa nhìn đã hiểu rồi, thở phào nhẹ nhõm, cười.Vân Phi không muốn mạng của hắn, chỉ muốn sức khỏe của hắn....Hoa Sinh sau này sợ là đi vài bước sẽ thở dốc, không làm được bất kỳ công việc nặng nào, nói chuyện với hắn mà nói cũng là gánh nặng.Muốn làm điều ác? Chỉ với thân thể rách nát này, chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi.Vân Phi thu châm, đi đến bên cạnh Hoa Nhị Ngưu, cũng cho hắn một bộ.Sau đó là Hoa Tam Ngưu vừa bò được không xa.Hoa Tam Ngưu muốn phản kháng, nhưng một mũi kim đâm xuống, hắn liền mất tri giác.Vân Phi thu kim, nhìn hướng Hoa Thụ biến mất, người này nên xử trí thế nào... Hỏi mẹ rồi tính sau.Ngoài núi, mấy người Vu Quyên đã chờ đến nóng nảy.Cô ấy trò chuyện với Hoa Chiêu, quên mất mấy đứa nhỏ.Chờ cơm bên kia đã nấu xong, cô ấy mới nhớ tới gọi người, kết quả không ai trả lời.Hoa Chiêu nói cô ấy không cần lo lắng, cô lớn lên trong núi, xung quanh không có nguy hiểm, cô ấy cũng không tin.Hoa Chiêu đâu giống cô gái nông thôn? Hơn nữa, mấy đứa nhỏ kia của cô không phải là lần đầu tiên trở về núi sao?Lại đợi một lát, mấy người lớn ngồi không yên, vào núi tìm bọn nhỏ.Hoa Chiêu cũng đi theo, bằng không cô sẽ giống như một người mẹ kế.... Hơi kỳ lạ.Vừa mới vào núi không được một đoạn, bọn họ liền gặp được đoàn người từ trong núi đi ra."Mẹ ơi!" Cao Bắc nhìn thấy mẹ, lập tức hô lên.Lần đầu tiên hắn biết rằng mình yêu mẹ nhiều như vậy..."Bố ơi! Mẹ ơi!" Em họ của Cao Bắc nhìn thấy cha mẹ, trực tiếp khóc."Sao vậy?" Nhìn thấy người bị cõng trở về, người lớn lập tức nóng nảy.Bốn đứa trông hơi thảm.Tuy rằng bọn chúng đã uống thuốc hết đau, nhưng trên đầu, trên mặt còn sưng, thoạt nhìn rất dọa người."Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã đánh con?” Vu Quyên đau lòng nhìn Cao Bắc hỏi.Vết thương của Cao Nam ở trong tóc, không nhìn thấy, không bằng Cao Bắc sưng nửa mặt rất dọa người.Ngoại trừ Cao Bắc, mấy người khác căn bản không biết ra sao.Tuy rằng Cao Bắc đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng hắn so với mấy người không nhìn thấy còn mờ mịt hơn."Đi ra ngoài trước đi, nơi này không tiện nói chuyện.” Hoa Chiêu nói.Mấy người lại lui về, Vu Quyên vẫn truy hỏi như cũ, rốt cuộc sao lại như vậy.Nếu không phải dấu tay trên mặt Cao Bắc quá lớn, vừa nhìn đã biết là một người lớn, cô ấy đã hoài nghi là con nhà Hoa Chiêu đánh.Nếu không còn ai khác?



Bạn cần đăng nhập để bình luận