Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1529 - Mặt đều tái xanh rồi



Chương 1529 - Mặt đều tái xanh rồi



Chương 1529: Mặt đều tái xanh rồiNơi đó là một đống đá thô chất cao như núi.Chu Văn Hiên rất bình tĩnh, hình ảnh này chỉ cần tùy tiện tìm một đại hội đổ thạch hoặc hội đấu giá phỉ thúy công khai nào đều có thể chụp được.Có ảnh chụp cũng không có nghĩa rằng đó là của cô.Chu Văn Hiên vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nhìn tấm ảnh tiếp theo, hai mắt anh ta đột ngột trợn tròn.Kia là một khối ngọc thô cực phẩm, bức ảnh chỉ tùy tiện chụp, không chọn góc độ, không điều chỉnh độ sáng, tùy ý chụp một bức, không thể chụp được mười phần trăm vẻ đẹp vô cùng của phỉ thúy.Nhưng dưới con mắt chuyên nghiệp của anh ta, đây tuyệt đối là một khối ngọc cực phẩm có giá trị lên đến hàng triệu.Chỉ trị giá khoảng hàng triệu bởi vì khối ngọc thô này hơi nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay.Chu Văn Hiên thở dồn dập, tiếp tục chuyển sang bức ảnh khác.Sau đó hai mắt anh ta vẫn luôn phải trợn to…Trong mỗi một tấm hình đều là một khối ngọc cực phẩm.Có lớn có nhỏ. Nhỏ thì chỉ lớn cỡ bằng bàn tay, to thì to hơn kỷ lục đã được ghi lại.Rốt cuộc Chu Văn Hiên không nhịn được nữa, lên tiếng: “Mấy thứ này, mấy thứ này, hình này chụp được từ đâu? Cửa hàng đá thô nhà ai?”“Của nhà tôi nha!” Hoa Chiêu nóiChu Văn Hiên trợn mắt nhìn cô, quả thật có chút không dám tin.“Của nhà cô ư? Mua nguyên liệu thô từ lúc nào, cắt ra lúc nào? Sao bên ngoài chẳng có một chút tin tức gì?”“Còn có những thứ này, sao chúng tôi chẳng nhận được một chút tin tức nào cả?” Anh ta chỉ vào hình.Hiện tại giới phỉ thúy không lớn, đặc biệt là phỉ thúy cực phẩm.Ngọc thô cực phẩm tất nhiên là nằm trong tay mấy thương nhân châu báu lớn bọn họ, nguyên liệu tốt từ trong tay người bán lẻ chuyển qua.Cho dù người bình thường may mắn cắt ra, bọn họ cũng sẽ nghe nói.Có người giấu giếm một hai khối còn có thể hiểu được.Nhưng mà số lượng nhiều thế này đều bị giấu đi, không hề lộ ra một chút tiếng gió thế này thì thật sự không bình thường.Bây giờ anh ta đang nghi ngờ rằng đống hàng trên ảnh đều là hàng dỏm.Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống.Hoa Chiêu lại lấy từ trong túi ra một thứ, chính là khối ngọc thô cực phẩm lớn chừng bàn tay trong hình.Không phải là Đế Vương Lục mà là một viên phỉ thúy đỏ cực phẩm.Loại thủy tinh, lại bởi vì ngọc thô nhỏ cho nên toàn bộ viên phỉ thúy đều trong suốt.Lại là màu đỏ tươi, cho nên xinh đẹp đến nỗi khiến tròng mắt người xem đều phải đỏ lên.Hai mắt Chu Văn Hiên đang đỏ bừng lên. Anh ta lớn thế này, gần như lớn lên trong ổ phỉ thúy cực phẩm, cũng chưa từng nhìn thấy phỉ thúy đỏ cực phẩm như thế.Hoa Chiêu hào phóng nhét khối ngọc thô vào trong tay của Chu Văn Hiên.Tay vừa chạm vào là biết có phải hàng thật hay không.Ngọc thô vừa vào tay, anh ta cũng biết chắc chắn rằng đây là hàng cực phẩm.Mặc kệ là cảm giác hay sức nặng đều không phải là ngọc thô từng bị nhúng axit.Tay anh ta hơi phát run, anh ta cầm viên phỉ thúy cực phẩm này đi đến bên cửa sổ, nhìn dưới ánh mặt trời.Đẹp đến mức khiến cho ánh mắt của anh ta mê muội.Nhưng vì lý do an toàn, anh ta vẫn đặt khối ngọc thô này vào máy xem thử, không có ánh sáng hóa học, không có vết nứt nhúng axit, đúng là hàng cực phẩm thuần thiên nhiên một trăm phần trăm.Mấu chốt là giống y hệt như trong ảnh!Chu Văn Hiên nhìn Hoa Chiêu, có thể lấy ra một viên cũng có khả năng lấy ra những viên khác.Diệp Thư cũng nhìn Hoa Chiêu bằng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái, khối ngọc này cô ấy biết, trước đó Hoa Chiêu còn thương lượng với cô ấy dùng nó làm gì, cho ai đeo.Trong nhà có mấy cô gái, phân cho ai trong số đó? Một người một cái thì mỗi món lại nhỏ.Một khối ngọc lớn vuông vức lại cắt nhỏ thành từng viên nhỏ có chút đáng tiếc.Cứ trì hoãn như vậy nên vẫn luôn để đó chưa bắt tay vào gia công.Không ngờ rằng cô vẫn luôn mang theo bên mình!"Trước đó đã nói người mang từ trong nhà tới." Hoa Chiêu nói."Ồ." Diệp Thư nhớ tới trước đó quả thật Hoa Chiêu đã cho người vận chuyển một ít đá thô từ trong nhà cô đến đây bán.Như thế thì không kỳ quái."Anh không cần nghi ngờ, những thứ trong hình này đều là thật, nếu như anh có hứng thú, qua mấy ngày nữa có thể đi Bằng Thành với tôi xem thử." Hoa Chiêu nói.Những thứ trong hình này, ngoại trừ mấy khối, những khối khác thì đến Diệp Thư cũng chưa từng nhìn thấy.Rất nhiều người cũng chưa từng thấy.Đều là tự cô cắt ra được, sau đó đặt trong không gian.Bây giờ cô nói ở Bằng Thành, vậy thì ở Bằng Thành.Chu Văn Hiên kích động gật đầu muốn rụng xuống: "Được được, chúng ta lập tức đi ngay bây giờ đi!"Cái gì là gây khó dễ, cái gì là cái chuôi, hết thảy đều không quan trọng.Cho dù những người khác mờ ám đấu giá mua hết đá thô thì thế nào? Bên trong chắc chắn sẽ có cực phẩm sao?Trong cả cái vòng này một năm không mở ra được một viên cực phẩm, nếu không tại sao cực phẩm lại đắt?Ở trong tay người khác đều là cứt chó, anh ta gây khó dễ cái rắm, cho không anh ta anh ta cũng không cần!Vẫn là cô Phương trước mắt này quan trọng nhất!Hoa Chiêu cười cười: "Chuyện này không cần vội, tôi phải mấy ngày nữa mới rời khỏi Hồng Kông, anh vẫn nên trở về thương lượng với người nhà một chút về chuyện cổ phần đi, 50%, một chút cũng không thể thiếu."Lúc này Chu Văn Hiên không cảm thấy cô đòi hỏi quá đáng, anh ta chỉ hỏi một cách cẩn thận: "Cô Phương định lấy cái gì để đổi lấy 50% cổ phần này? Tất cả nguyên liệu đó sao?"Ánh mắt anh ta đầy vẻ khao khát.Tất cả nguyên liệu trong hình, mỗi một viên đều có giá trị không rẻ, cộng lại chính là giá trị liên thành!Đừng nói cộng lại, chỉ tính viên vô cùng lớn cuối cùng đã đủ đổi lấy năm mươi phần trăm cổ phần của bọn họ...Nếu như đều để cho bọn họ, bọn họ còn kiếm lời nữa kìa!Nghĩ hay lắm!Hoa Chiêu cười nói: "Nếu như các anh cho tôi 50% cổ phần, tôi có thể để cửa hàng vốn dĩ của nhà họ Kim cho các người dùng sử dụng miễn phí, còn về những nguyên liệu thô này, chỉ bán cho các người."Không phải là cho không, chỉ cam kết chỉ bán cho Chu Ký, giá tiền ấy à, Hoa Chiêu cũng không có ý định bán rẻ.Chỉ cao chứ không thấp hơn so với giá thị trường.Phỉ thúy cực phẩm vẫn luôn vô giá, trong thành phố cung không đủ cầu, giá thị trường chỉ để tham khảo mà thôi.Chu Văn Hiên có chút bất mãn: "Điều kiện này quá hà khắc ..."Hoa Chiêu cắt đứt lời của anh ta: "Vậy thì để tôi hợp tác với người khác vậy.""Đừng đừng đừng!" Chu Văn Hiên nóng nảy: "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi về nhà thương lượng với ông nội một chút.""Đi đi, có tin tức thì cứ đến khách sạn tìm tôi bất cứ lúc nào." Hoa Chiêu để lại địa chỉ, lại mang Diệp Thư trở về hiện trường.Bên kia, tất cả đá thô đấu giá ngầm vừa thống kê xong.Hướng Tiền lén truyền tin tức, 7 khối đá thô cô sắp xếp kia, bọn họ trúng được 4 khối, 3 khối khác bị người khác mua mất.Hoa Chiêu gật đầu, ra hiệu mình đã biết.Diệp Thư rất tức giận.Hoa Chiêu vội vàng an ủi cô ấy: "Đừng giận mà, mọi người đều gian lận, người khác giỏi hơn một bậc, chúng ta cũng không thể chỉ cho mình đốt lửa, không cho phép người khác thắp đèn chứ.""Chúng ta ăn gian chỗ nào?" Diệp Thư hỏi một cách kỳ quái: "Em đều đấu giá bằng bản lĩnh!”Hoa Chiêu… Quên mất, Diệp Thư không biết cô nhìn thấy rõ giá mà người khác đã đưa ra rồi bản thân cô mới ra giá.Không nhìn được kết quả, giá mà cô đưa ra đều ở vị trí thứ hai cho nên cô ấy cảm thấy ấm ức thay cho cô."Ha ha." Hoa Chiêu vội vàng cười đổi chủ đề: "Chị nhìn bên kia đi, cha con nhà họ Kim mặt đã xanh ngắt rồi."Bọn họ đặc biệt chặn đá của Hoa Chiêu.Mà những khối đá Hoa Chiêu thật sự chọn trúng đều để người khác đấu giá, cô dùng tên mình đấu giá cũng vì che giấu bản lĩnh đặc biệt của mình trong việc cá cược.Hôm nay kiếm được mấy trăm triệu, cô vui vẻ, mấy khối đá thô không tốt cô cũng ra giá cao.Hơn nữa mua đá thô của Trương Lượng… thì cũng là của chính bản thân cô.Bây giờ bị cha con nhà họ Kim chặn đi, nghe nói tiêu hao hết tất cả tiền mặt trong tay bọn họ.Hai cha con không nhịn được, cắt ra một khối ngay tại hiện trường, sắc mặt y như biểu hiện trên bề mặt nguyên liệu thô vậy, cực kỳ tối tăm u ám, tốn tiền vô ích.



Bạn cần đăng nhập để bình luận