Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 839 - Không Thể Cải Tử Hồi Sinh.



Chương 839 - Không Thể Cải Tử Hồi Sinh.



Chương 839: Không Thể Cải Tử Hồi Sinh.Diệp Danh nhìn cô nhóc này một cái, đã biết có thể như vậy, trên người con bé hình như có rất nhiều bí mật, đặc biệt là thành tựu trên phương diện thực vật, thực tế luôn xuất sắc.Bất quá, anh không cần biết rõ vì cái gì.Anh chỉ cần không để cho người khác phát hiện ra loại xuất sắc này.Chuyện này hình như có chút khó, Hoa Chiêu đã bắt đầu kinh doanh. . . Vậy cũng không thể để cho nó quá kinh người."Dâu tây ah, loại này thời gian sin trưởng ngắn, thuận tiện cho việc đào tạo hạt giống, hơn nữa mấy năm trước em đã có chút thành tựu trong việc đào tạo giống dâu tây này, hiện tại xuất ra hạt giống ra, cũng không kỳ quái." Diệp Danh nói.Thật sự là cái gì cũng vì cô mà cân nhắc rồi, Hoa Chiêu có chút cảm động."Tốt, vậy thì dâu tây. Nói như vậy, cũng không chậm trễ thời gian xuất ngoại của em.""Được."Thương lượng xong chuyện chính sự, Diệp Danh cũng đi, anh cũng có những mối quan hệ của mình cần thăm hỏi chúc tết.Ngày hôm sau, Hoa Chiêu lại đến nhà Diệp Thượng chúc tết.Một nhà Diệp Thượng quay trở lại thủ đô, trước kia ở lại nhà Diệp Mậu, nhưng là đó là bởi vì lúc tới đã gần cuối năm, mọi người ở cùng một chỗ cho náo nhiệt, những năm qua cũng là như vậy đấy.Nhưng chuyện bọn hắn quay trở lại thủ đô cũng không phải là đột nhiên, từ nửa năm trước đã xác định, cho nên lúc quay trở lại bọn hắn cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi phòng ở.Đơn vị Diệp Thượng đã phân phòng ở cho ông ấy ở, một căn nhà lầu 200 mét vuông.Diện tích lớn như vậy vào thời điểm này đúng là hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.Diệp An Diệp Đào còn ở đơn vị của mình, việc trở lại thủ đô không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ ngược lại không cần phòng ở.Mà nhà của Diệp Anh Diệp Đan còn chưa sắp xếp xong, các cô định hiện tại mới tìm, hiện tại cũng đang ở nhà Diệp Thượng.Căn nhà này đã sớm thu thập xong, đồ dùng trong nhà đầy đủ hết, còn thiếu chủ nhân đến ở.Đã mồng ba rồi, cũng chúc tết xong, nên cũng nên trở về làm nóng nồi rồi.Hoa Chiêu cầm theo lễ vật, một đôi bình hoa, cùng một đống rau quả.Đôi bình cổ này cô mua ở cửa hàng đồ cổ, bỏ ra 1000 đồng. Cô đoán vài thập niên sau, thế nào cũng phải giá trị không ít tiền.Lưu Nguyệt Quế thực tế không tệ, không có ý xấu, đối với cô cũng thực sự quan tâm, đưa cho bà ấy ít đồ tốt cô rất cam lòng."Mau vào mau vào, người đến là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo như vậy!" Lưu Nguyệt Quế hôm nay đặc biệt nhiệt tình với Hoa Chiêu.Không, từ ngày Diệp Đan đắc tội với cô, Lưu Nguyệt Quế liền có bộ dạng này rồi.Ngày hôm qua lại thấy được Chu Lệ Hoa bị chọc tức đến ngất xỉu, sau khi về nhà nửa đêm còn không ngủ được đấy.Bị dọa rồi.Chỉ sợ ngày nào đó bị tức giận đến ngất chính là Diệp Đan.Hoa Chiêu cùng bà ấy khách khí vài câu, đem bình hoa đặt trên một cái kệ trống.Một nhà Diệp Thượng rời xa thủ đô, cũng không được Diệp Chấn Quốc phụ cấp, không có nhiều tiền.Có tiền cũng phải giữ lại cho con trai cưới vợ.Lưu Nguyệt Quế nhìn Diệp Đào ngồi ở bên cạnh Biên Mỹ Quyên, đã quên thấp thỏm không yên trong lòng, miệng cũng cười đến không thể khép lại được.Biên Mỹ Quyên hôm nay cũng tới với tư cách là khách.Thấy căn phòng lớn này, biểu cảm của cô ta nhàn nhạt đấy.Căn nhà 5 phòng giờ đã bị một lũ nhóc đầu xúm vào chiếm lĩnh, trong nhà ồn ào náo nhiệt, phiền chết rồi!Mặc dù về sau nếu kết hôn, cô ta cũng không ở chỗ này!Biên Mỹ Quyên đột nhiên nhìn về phía Hoa Chiêu, cười thoáng một phát."Nghe nói trong tay cô có nhân sâm trăm năm?" Cô ta hỏi.Hoa Chiêu sửng sốt một chút, nhìn cô ta. Không nghĩ tới cái người này lại rất trực tiếp, câu đối thoại đầu tiên giữa bọn họ, lại là câu hỏi này.Những người khác cũng sửng sốt, nhìn Biên Mỹ Quyên."Ông nội của tôi bị bệnh, đi bệnh viện, bác sĩ cũng không có biện pháp rồi, chỉ nói về nhà chăm sóc cho tốt. . ." Mắt Biên Mỹ Quyên có chút ửng đỏ: "Tôi từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với ông ấy, tôi muốn cứu ông ấy. . . Cô có thể đem nhân sâm bán cho tôi không?"Người một nhà Diệp Thượng nghe hiểu rồi, ánh mắt nhìn Biên Mỹ Quyên có chút ấm.Nếu là xem mắt, gia thế của đối phương bọn hắn hiểu rõ nhất.Ông nội Biên Mỹ Quyên năm nay đã hơn 80, nghe nói triền miên trên giường bệnh vài năm rồi.Không nghĩ tới thân là cháu gái Biên Mỹ Quyên hiện tại còn băn khoăn, thực hiếu thuận!Hoa Chiêu nhìn cô ta, chậm rãi nói: "Nhân sâm trăm năm ah. . ." Sợ là cô mua không nổi.Đương nhiên lời này có chút đả thương người, cô cũng không nói ra.Hơn nữa đây không phải là vấn đề mua không nổi, là vấn đề bán hay không."Trong tay tôi không có nhân sâm trăm năm nữa rồi." Cô nói ra.Biểu cảm Biên Mỹ Quyên lập tức thay đổi, vẻ mặt không tin.Tiên sinh cũng không nói như vậy, tiên sinh nói trong tay cô ta có rất nhiều!"Bất quá trong tay tôi có nhân sâm sơn dã 20 năm."Thấy nét mặt của cô ta, Hoa Chiêu dừng một chút, đem 30 đổi thành 20."20 năm, quá ngắn, có làm được cái gì?" Cô ta không phải đang nghi vấn, mà là ngữ khí ghét bỏ.Cái thái độ này không giống đang cầu người rồi.Trừ mấy bảo bảo nhà mình ra, Hoa Chiêu không thích nuông chiều người khác."Nhân sâm không phải thần dược, không thể khởi tử hồi sinh." Thái độ của cô phi thường tốt, phi thường ôn nhu mà khuyên bảo Biên Mỹ Quyên: "Đối với việc kéo dài tính mạng mà nói, 20 năm cùng trăm năm, kỳ thật cũng giống nhau."Lời này không có gì không đúng, Hoa Chiêu lại nói rất chân thành.Nhưng nghe vào tai Biên Mỹ Quyên lại rất đau lòng.Dùng cái gì hiệu quả cũng giống nhau, cái này căn bản vô dụng, ông nội của cô ta phải chết, ai cũng không kéo lại được!"Cô!" Cô ta trừng mắt nhìn Hoa Chiêu muốn phát giận, nhưng cuối cùng nhịn được.Lòng Lưu Nguyệt Quế vừa nhấc lên rốt cuộc cũng buông xuống."Đúng đúng đúng, Hoa Chiêu nói đúng, 20 năm cũng rất tốt!" Lưu Nguyệt Quế nhanh chóng đứng dậy đi tới ngồi vào bên cạnh Biên Mỹ Quyên đè cô ta lại nói ra.Bà sợ Biên Mỹ Quyên nhịn không được nhảy dựng lên lại cùng Hoa Chiêu nhao nhao lên.Vậy con dâu bà lại phải tiếp tục ngâm nước nóng rồi, bà cũng không muốn một cô con dâu dám cùng Hoa Chiêu cãi nhau!"20 năm đấy, cháu muốn hay không?" Lưu Nguyệt Quế lại nói: "20 năm rẻ hơn, có còn hơn không ah!"Bà muốn Biên Mỹ Quyên nhanh đưa ra quyết định, chấm dứt đề tài này.Bất quá bà cũng là hướng về Biên Mỹ Quyên, hồi trước lúc Diệp Phương cùng bà nói chuyện phiếm thỉnh thoảng có đề cập qua, Hoa Chiêu đưa bà ấy một gốc nhân sâm sơn dã 20 năm, hiệu quả cực kỳ tốt.Cái thôn kia có phong thuỷ cực kỳ thích hợp để dưỡng nhân sâm, nhân sâm ở những nơi khác đều không so được!Biên Mỹ Quyên rất tức giận, nhưng cô ta không dám đắc tội Hoa Chiêu."Được a. . ." Cô ta nói: "Bao nhiêu tiền?""5 vạn." Hoa Chiêu nói.Nhìn mặt mũi của cô ta, cô nói nhiều hơn một số 0."Bao nhiêu? !" Biên Mỹ Quyên cao giọng lên rồi.Những người khác cũng nhìn về phía Hoa Chiêu, cái giá này, thật sự có chút cao."Tiền người nhà mình cũng muốn kiếm ah." Diệp Đan đột nhiên nhẹ giọng nói một câu.Lưu Nguyệt Quế lại càng hoảng sợ, lập tức trừng cô ta.Diệp Đan bĩu miệng, cười cười không nói."5 năm trước tôi bán qua một cây nhân sâm 20 năm là 5000, nhưng đó là 5 năm trước, hiện tại cái gì cũng tăng giá rồi." Hoa Chiêu nói."Vậy cũng không thể tăng gấp 10 lần!" Biên Mỹ Quyên nói: "Nhà tôi nửa năm trước mua qua một cây hơn 30 năm đấy, mới 1 vạn!""Nhân sâm thôn Kháo Sơn chúng tôi, cùng những nơi khác không giống nhau, không tin cô đi ra ngoài hỏi thăm một chút." Hoa Chiêu nói.Cô từng lưu lại mấy mầm cây nhân sâm ở trong núi thôn Kháo Sơn Truân, nhiều năm như vậy, thực sự có người khác đào được rồi.Tuy không nhiều lắm, nhưng đều bị kẻ có tiền mua đi, có mấy cây đã truyền đến thủ đô, thanh danh từ đó truyền ra."Vậy cũng không đáng 5 vạn ah, mới 20 năm, tối đa 1 vạn!" Biên Mỹ Quyên nói.Cô ta mặc dù không đứng lên cùng Hoa Chiêu đánh nhau, nhưng nét mặt của cô ta đã như muốn đánh rồi.Hoa Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Đào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận