Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 595 - Duyên Của Chúng Ta Đến Đây Là Hết.



Chương 595 - Duyên Của Chúng Ta Đến Đây Là Hết.



Chương 595: Duyên Của Chúng Ta Đến Đây Là Hết.Văn Tịnh đi vào đó được 2 ngày đã chịu thua rồi, lập tức nhờ người truyền lời cho Diệp Danh, nói cô ta biết sai rồi, biết về sau nên nói như thế nào rồi.Nhưng Diệp Danh không lập tức thả cô ta đi ra, anh cảm thấy còn chưa đủ.Ngày thứ ba, Văn Tịnh tiếp tục khẩn cầu.Ngày thứ tư, ngày thứ năm…Cô ta cầu khẩn càng ngày càng hèn mọn hơn.Thẳng đến ngày thứ 7, Diệp Danh cảm thấy không sai biệt lắm, mới đến gặp cô ta."Cô thật sự đã nghĩ kỹ?" Diệp Danh hỏi.Qua 7 ngày, Văn Tịnh tiều tụy đi trông thấy, như già đi hơn mười tuổi, ánh mắt kinh hãi và đờ đẫn.Cô ta không bị bắt uống thuốc, nhưng cô ta phải ăn uống, sinh hoạt và vận động với bệnh tâm thần bình thường.Điều này đã làm cô ta bị kích thích không nhẹ."Tôi nghĩ kỹ!" Văn Tịnh nhìn Diệp Danh, hai mắt rốt cuộc đã có tiêu cự, nhanh chóng đáp."Cô cần phải hiểu rõ, sau khi ra ngoài nếu như nói chuyện lung tung, đi vào đây lần nữa, sẽ không thể đi ra ngoài rồi." Diệp Danh lạnh như băng nói.Văn Tịnh không thể tin mà nhìn anh, hiện tại Diệp Danh vừa lạ lẫm lại đáng sợ. Trong nháy mắt cô ta hoài nghi, liệu sự dịu dàng của anh đối với cô ta trong 10 năm qua có tồn tại hay không.Diệp Danh một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ tiến hành đến cùng.Đã muốn ly hôn, cũng đừng vướng bận thêm nữa.Tình cảm nên được cắt bỏ một cách sạch sẽ."Thực sự đã nghĩ thông suốt?" Diệp Danh lại hỏi.Nhìn đôi mắt lạnh lùng xa lạ của anh, tim Văn Tịnh co rúm lại chết lặng, còn có một chút sợ hãi.Anh thật sự sẽ nói được thì làm được."Thực sự đã nghĩ thông suốt." Cô ta nhỏ giọng nói."Tốt." Diệp Danh gật đầu, từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy không lớn, đưa cho Văn Tịnh.Đó là chứng nhân ly hôn của bọn họ."Từ nay về sau, duyên tình của chúng ta đến đây là hết, chúc cô về sau hạnh phúc." Diệp Danh nói xong, nhìn Văn Tịnh thật sâu sau đó quay người dứt khoát rời đi.Văn Tịnh nắm chặt trang giấy này, ngón tay run run, cuối cùng ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc.Đột nhiên, trên tường cửa sổ bị người nào đó gõ "BA~ BA~"."Mẹ, mẹ! Tại sao mẹ lại khóc?" Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi ghé vào trên cửa sổ, lo lắng mà hét lên với Văn Tịnh.Thấy Văn Tịnh ngẩng đầu nhìn hắn, người đàn ông nhếch miệng cười: "Mẹ, con đói bụng, con muốn bú sữa mẹ.""Ah! ~" Đáy lòng Văn Tịnh tràn đầy lửa giận, sợ hãi, phẫn hận thoáng cái đã bạo phát, thét chói tai đẩy cửa ra chạy ra ngoài.Cô ta phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này!Lúc này không có người ngăn cản cô ta, cô ta một hơi chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần, chạy đến đường lớn lên, chạy ra rất xa rất xa, cuối cùng tê liệt mà ngã xuống.Cô ta nằm trên mặt đất thở mạnh, đáy lòng có vô số cảm xúc phức tạp nhao nhao thối lui, cuối cùng chỉ còn lại hận.Hận Diệp Danh.Hận Hoa Chiêu.Hận tất cả mọi người Diệp gia!Bọn hắn cho tới bây giờ đều chưa từng để mắt đến cô ta, bọn hắn cam chịu Diệp Danh bắt nạt cô ta, bọn hắn thiên vị Hoa Chiêu, bọn hắn sớm đã muốn đem cô ta đuổi ra khỏi cửa.Hiện tại bọn hắn cuối cùng cũng thành công.Hận ah!"Ah! ~" Văn Tịnh điên cuồng hét to."Ai nha! Mọi người mau đến xem, có một bệnh tâm thần chạy đến rồi!" Một người đi đường hô to.Văn Tịnh đi rất gấp, quần áo trên người đều không đổi, là quần áo bệnh nhân có tên dành riêng cho bệnh viện tâm thần."Làm sao bây giờ? Chúng ta đem cô ta đưa trở về?" Một người qua đường tốt bụng khác nói.Những lời này doạ chết Văn Tịnh rồi, cô ta thoáng cái từ trên mặt đất đứng lên bỏ chạy, lúc này một hơi chạy trở về nhà.Lúc tiến vào khu cư xá khó tránh khỏi bị người ta trông thấy, nhưng cô ta đã che tên bệnh viện trên ngực, quần áo cùng những bệnh viện khác cũng không xê xích gì nhiều.May mắn thay, chìa khóa nhà vẫn luôn đeo trên cổ, không rơi ở bệnh viện tâm thần.Văn Tịnh xông vào nhà, gắt gao đóng cửa lại.Sau khi hít thở sâu, cô ta phát hiện nhà mình đã thay đổi rất nhiều, mọi thứ thuộc về Diệp Danh đều biến mất.Quần áo, giầy, đồ dùng văn phòng, thậm chí cả kem đánh răng và bàn chải đánh răng, đồ trang trí yêu thích của Diệp Danh, đều đã không thấy nữa.Không còn mùi hương của anh trong ngôi nhà này nữa, như thể anh chưa từng tồn tại.Trong mắt Văn Tịnh đã không còn nước mắt, nước mắt của cô ta đã chảy khô.Cô ta hiện tại chỉ muốn làm sao để có thể trả thù bọn hắn! Điên cuồng mà trả thù bọn hắn! Đem trả cho bọn hắn nổi thống khổ của cô ta, gấp mười gấp trăm lần!Nhưng nhất thời thật không nghĩ ra."Ba ba ba!" Cửa lớn sau lưng bị gõ vang, Văn Tịnh bị dọa đến run lên, không nhúc nhích mà giả bộ như không ở nhà."Chị cả, chị có nhà không?" Là giọng của Văn Đạt.Văn Tịnh thở phào, lại nhắc tới, cô ta hiện tại không muốn nhìn thấy bọn hắn."Chị cả, mở cửa! Chúng em vừa rồi đã nhìn thấy chị trở về rồi!" Lúc này người nói chuyện chính là Văn Minh.Diệp Danh ly hôn rồi, không có gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ, nhưng vẫn phải báo cho người Văn gia đấy, cũng chính thức phủi sạch quan hệ với nhà bọn họ.Nhưng cũng chỉ mới thông báo, để bọn họ không đến bệnh viện tâm thần làm phiền.Kết quả lúc mấy anh em đến vừa vặn trông thấy Văn Tịnh chạy trở về."Chị cả, mở cửa nhanh! Chị đừng nghĩ sẽ không ra ah." Văn Nhược hô."Làm sao vậy, đây là? Văn Tịnh làm sao vậy?" Hàng xóm ở cửa đối diện mở cửa hỏi."Ah, không có việc gì." Văn Nhược lập tức nói.Hàng xóm hồ nghi mà nhìn ba người, đứng ở cửa ra vào không vào nhà.Trong phòng Văn Tịnh đã tức muốn chết, cô ta vội vàng trở về phòng thay đổi quần áo bình thường."Các người hô to gọi nhỏ mà làm gì? Làm tôi ngủ không ngon rồi!" Văn Tịnh nhíu mày mở cửa, vội vàng đem người dẫn vào.Hàng xóm còn nghi ngờ mà quét mắt nhìn cô ta.Văn Tịnh làm như không nhìn thấy, lập tức đóng cửa lại."Chị cả, chị ly hôn rồi hả?" Vào nhà, Văn Nhược liền kinh ngạc mà hô.Động tĩnh không nhỏ, Văn Tịnh không xác định được hàng xóm cửa đối diện có thể nghe thấy hay không."BA~!" Một tiếng giòn vang, Văn Nhược hung hăng trúng một cái tát.Ba anh em Văn gia đều sửng sốt, không thể tin mà nhìn Văn Tịnh.Chị cả, vậy mà đánh bọn hắn rồi.Văn Tịnh thu tay lại, ở trên quần áo xoa xoa, âm u mà nhìn Văn Nhược: "Hô cái gì mà hô? Sợ người khác không biết sao?"Anh em Văn gia càng hoảng sợ, người này là chị cả của đám bọn hắn sao? Chị ta không phải là, thật sự điên rồi a?"Có việc thì nói, không có việc gì hãy lăn." Văn Tịnh lại nói.Hiện tại, đáy lòng cô ta như có một con quỷ, những điều mà trước đây cô ta không thể làm thì giờ có thể tùy ý mà làm rồi.Ba anh em Văn gia đều trung thực rồi.Văn Tịnh làm bộ muốn đi mở cửa.Văn Đạt lập tức nói: "Đừng, chị cả, bọn em tìm chị có việc.""Chuyện gì?""Diệp gia hôm nay phái người đến nói, chị cùng Diệp Danh ly hôn rồi, bởi vì, bởi vì…Bọn em là tới hỏi một chút có phải thật vậy hay không? Ba mẹ ở nhà đều lo lắng!" Văn Đạt nói.Diệp gia cũng không giấu diếm lý do ly hôn, Văn Tịnh cùng hung đồ hùn vốn bắt cóc con của Hoa Chiêu, việc này bọn hắn tuyệt sẽ không nuông chiều.Cha mẹ Văn vừa tức lại sợ, nhất thời không đi được, bằng không thì hiện tại sớm đã đến chất vấn Văn Tịnh rồi."Liên quan gì đến các người?" Văn Tịnh lạnh lùng mà nhìn bọn hắn.Cái ánh mắt này dọa cho Văn Đạt cũng không dám tiếp tục hỏi. Nhưng không cần hỏi cũng biết, lời Diệp gia nói sợ là sự thật."Chị cả, chị sao có thể…" Văn Nhược vừa muốn oán trách, lời còn chưa nói hết, trên mặt lại bị đánh thêm một cái tát."Mắc mớ gì tới cô?" Văn Tịnh lại nói.Văn Nhược tức giận nói: "Là chuyện không liên quan đến tôi! Chị thích ly hôn hay không ly hôn! Đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi đến xem náo nhiệt thì tốt rồi!"Nói xong cô ta hầm hừ mà chạy đi.Văn Minh nhìn Văn Tịnh, lại nhìn Văn Đạt, cũng theo sát Văn Nhược đi nha.Còn lại một mình Văn Đạt kiên trì chưa đi."Sao lại không đi?" Văn Tịnh hỏi."Chị, em có một chuyện muốn thương lượng với chị…" Văn Đạt nhỏ giọng nói."Chuyện gì?" Văn Tịnh hỏi."Cái kia, hiện tại phòng ở lớn như vậy, chỉ một mình chị ở, ba mẹ bên kia lại phải chen chúc, không bằng nhà em dời qua đến ở với chị ở a! Nhiều người còn náo nhiệt, chị cũng không tịch mịch!" Văn Đạt nói.Văn Tịnh nhìn chằm chằm hắn vài giây, không nói gì, nhưng sau đó xoay người đi phòng bếp, cầm cây chổi đi ra.Văn Đạt cuối cùng bị đánh đi ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận