Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1205 - Tôi Nuôi Em.



Chương 1205 - Tôi Nuôi Em.



Chương 1205: Tôi Nuôi Em.Triệu Nhã Đình tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình cũng không phải như vậy.Cô ấy không muốn về nhà, trở về phải đối mặt với cha mẹ, đối mặt với chị gái, đối mặt với đồng nghiệp.Đặc biệt là đồng nghiệp, cô ấy không biết họ sẽ nói những lời khó nghe như thế nào!Cô ấy là con cái cán bộ cấp cao không sai, nhưng đồng nghiệp cũng có không ít con cháu.Có rất nhiều người thậm chí gia đình còn không cùng một con đường với cha mẹ cô ấy, cho nên lúc chèn ép cô ấy không lưu tình chút nào.Ví dụ như chị Tôn kia.Đến lúc đó chị ta chắc chắn sẽ giả vờ hỏi cô: "Ôi chao, làm thế nào mà cô lại ngủ trên giường của bạn trai chị gái vậy!""Không muốn trở về thì không về, đừng làm khó mình." Đào Lam đi tới nói.Biểu tình của Triệu Nhã Đình lập tức sáng lên.Lúc trước Đào Lam lúc lạnh lúc nóng, cũng làm cho cô ấy dao động không ổn đinh.Nhưng chuyện lần này, lại làm cho cô ấy một lòng một dạ với Đào Lam. Vào thời điểm mấu chốt như vậy, anh ấy không hiểu lầm mình, mà hoàn toàn tin tưởng, bảo vệ mình.Một người chồng không phải là nên như vậy sao?Anh ấy không lúc lạnh lúc nóng, khẳng định là do cô ấy cảm giác sai rồi!Hoặc là anh ấy là một người đàn ông, căn bản không hiểu làm thế nào để cùng nữ nhân ở chung, anh ấy không hiểu!"Nhưng mà đã nhiều ngày như vậy rồi, tôi không trở về, đơn vị bên kia không thể nào nói được rồi." Triệu Nhã Đình nói."Nếu không, cô đừng làm ở đơn vị cũ nữa, cô đổi nghề đi." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng.Mấy ngày nay ở chung nhiều hơn, cô rốt cuộc cũng xác định, đây là một cô gái trẻ ngọt ngào, ngây thơ.Cũng không biết người Triệu gia nghĩ như thế nào, để cho một cô ngốc đi theo con đường làm quan, lại còn ôm kỳ vọng vào tương lai của cô ấy, hy vọng cô ấy có thể lăn lộn được vài cấp bậc.Ông Triệu khẳng định là người bị ám ảnh bởi quan chức!Với tính cách của Triệu Nhã Đình, hiện tại không bị người ta đùa chết, cũng là bởi vì mới vào hội, chưa kịp.Nhưng không bao lâu nữa, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị người ta lừa gạt.Nghe Hoa Chiêu nói, ánh mắt Triệu Nhã Đình sáng lên, một chút cũng không khách khí nói: "Tôi cũng không thích làm ở đó, nhưng cha tôi không phải người có thể giúp tôi.... thay đổi công việc, nếu được đoán chừng cũng là cùng loại đơn vị. . . Vậy ở đâu cũng giống nhau."Nhưng trong mắt cô ấy rõ ràng đều là chờ mong!Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam: "Bạn gái của cậu, nghề nghiệp của cô ấy cậu hãy sắp xếp." Cô sẽ không chỉ điểm lung tung."Đi làm làm gì? Không làm việc nữa, tôi sẽ nuôi em.” Đào Lam nói: "Sau này em chỉ cần ở nhà chăm con là được rồi.”Hoa Chiêu.....Đáy mắt Triệu Nhã Đình tràn ngập kinh ngạc cùng vui mừng, đáy lòng cô ấy kỳ thật vẫn luôn không thích đi làm... Cô ấy không thích đối phó với mọi người, bởi vì cô ấy luôn bị bắt nạt!Cô ấy lại không ngốc, biết mình bị ức hiếp, lại còn không nói lại được, rất tức giận.Cô ấy thích ở nhà mỗi ngày, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, ở trong nhà thật thoải mái.Sau đó, một ngày ba bữa thay đổi các công thức nấu ăn khác nhau.Cũng có thể nuôi một bé mèo con dễ thương ...Tương lai lại giống như Hoa Chiêu, sinh mấy đứa nhỏ đáng yêu, mỗi ngày đều bận rộn...Thật là một cuộc sống hạnh phúc!"Nhưng không được ah... Làm sao phụ nữ có thể không làm việc, phụ nữ cũng phải độc lập ..." Đó là suy nghĩ mà gia đình đã truyền đạt cho chị em họ.“Đó là cuộc sống mà người khác hi vọng em sống, em chỉ cần sống cuộc sống mình thích là được.” Đào Lam cứng rắn nói: "Không làm việc nữa, cứ quyết định như vậy đi.”"Dạ..." Triệu Nhã Đình không cự tuyệt.Hoa Chiêu cảm thấy mình bị nhét thức ăn cho chó, cô từ chối!Dương Lập cũng từ chối: "Đừng nói chuyện nữa, bắt đầu rồi!”Hoa Chiêu cùng Đào Lam vội vàng đi trở về.Dương Lập nhìn hai người, phi thường hài lòng.Đặc biệt là nhìn thấy Đào Lam.Vốn tưởng rằng chỉ là tôm tép bị cứng rắn nhét vào, không nghĩ tới thiên phú cũng rất kinh người.Ngay từ đầu còn có chút vấp ngã, mấy ngày qua đã ra dáng, Không kém gì một sinh viên khoa diễn xuất đã học vài năm.Hơn nữa làm người rất khiêm tốn, không cao ngạo.Nếu như không phải biểu hiện giả dối, có thể kiên trì, tương lai chắc chắn sẽ phát triển mạnh."Tất cả mọi người nắm chặt thời gian một chút, cảnh này quay xong, chúng ta sẽ đổi địa điểm." Dương Lập nói."Đổi đi đâu?" Hoa Chiêu thuận miệng hỏi."Đi thảo nguyên." Dương Lập nói."Nhanh như vậy sao? Không phải mùa thu sao?” Hoa Chiêu nói."Tôi sửa lại." Biên kịch ở một bên nói: “Tôi nghĩ rằng cháu rất thích hợp để đứng giữa đồng cỏ mùa xuân, càng đẹp mắt hơn, tỷ lệ người xem sẽ cao hơn."Một câu nói khiến tất cả mọi người nhìn về phía Hoa Chiêu.Liền nhìn thấy một thân trang phục đơn sơ cũng không che lấp được gương mặt sáng sủa.Có đôi khi người không thể không tin vào mệnh, có vài người đã độc chiếm được sự sủng ái của ông trời.Tất cả mọi người đều là con người, dựa vào cái gì mà cô ấy lại đẹp như vậy!Bọn họ cũng biết phân cảnh trên thảo nguyên, nữ chính đã thoát khỏi cảnh khốn cùng, trang phục cũng sẽ hoa lệ theo.Đến lúc đó trong thảo nguyên xanh biếc, nữ nhân xinh đẹp như thế, ai mà không muốn liếc mắt nhìn thêm vài lần?Ngay cả những người đáy lòng vẫn luôn mâu thuẫn với việc quay lại, bây giờ nhìn Hoa Chiêu, cũng không còn khó chịu nữa.Nếu như quay lại một lần có thể tăng tỷ xuất người xem lên rất nhiều, đừng nói là làm lại một lần nữa, mấy lần bọn họ cũng nguyện ý!Rốt cuộc đều là diễn viên, ngoài tiền lương ra còn có mong cầu khác.Bất cứ ai cũng muốn tham gia vào các bộ phim có thể trở thành tác phẩm kinh điển.“Vậy quá tốt, chúng ta mau bắt đầu đi!” Hoa Chiêu vui vẻ nói.Cô đã nói với Diệp Thâm rồi, lúc cô đi thảo nguyên anh ấy sẽ đi theo!Lát nữa cô sẽ gọi cho anh ấy!Trong đoàn làm phim, người duy nhất không vui khi thay đổi địa điểm, lại là Tôn Tiểu Kiều.Trong thảo nguyên có rất nhiều cảnh đều là cưỡi ngựa, nha hoàn như cô ta khẳng định cũng chạy không thoát.Cô ta đứng ở phía sau Hoa Chiêu, người lắc lư.Trước đây cô ta thích cưỡi ngựa, nhưng bây giờ..."Cô không sao chứ? Có bệnh hãy đi khám bác sĩ.” Hoa Chiêu quay đầu lại nói với cô ta."Cô mới có bệnh! Cô mới cần gặp bác sĩ!” Tôn Tiểu Kiều lập tức đáp trả.Nếu cô ta đã không khách khí như vậy, vậy Hoa Chiêu cũng không khách khí.Vốn nói với cô ta như vậy cũng không phải xuất phát từ lòng tốt thối nát gì.... Cô thực sự đã chịu đủ!"Mùi trên người cô quá mạnh, cô biết không? Trong vòng 3 mét không thể đến gần người khác, cô biết không? Hun cho đứa nhỏ của tôi khó chịu, cô biết không? Thật buồn nôn cô biết không?” Hoa Chiêu nói.Khuôn mặt Tôn Tiểu Kiều thoáng cái trắng bệch.Tống Tuyết ở bên cạnh xem náo nhiệt lập tức lấy tay che mũi quạt quạt: "Đúng vậy, sao lại có mùi nặng như vậy, một người phụ nữ như cô sao lại không chú ý vệ sinh cá nhân? Thật kinh tởm, cô không ngửi thấy sao?”Tống Tuyết hiện tại đã phiền chết Tôn Tiểu Kiều, cùng cô ta xé rách mặt.Tôn Tiểu Kiều loạng choạng.Làm sao cô ta có thể không ngửi thấy được, chính cô ta cũng bị hun chết, nhưng cô ta đã xịt rất nhiều nước hoa! Không che hết được sao?"Đạo diễn, cháu từ chối đóng phim cùng lúc với cô ta, cháu chịu không nổi, con trai cháu cũng không chịu nổi." Hoa Chiêu nói.Tiểu Thận đặc biệt yếu ớt, gần đây Tôn Tiểu Kiều tới gần, thằng bé luôn đạp đạp chân vẻ mặt bực bội.Vì thế Dương Lập còn tạm thời sửa kịch bản, thêm mấy cảnh quay cho thằng bé, ám chỉ trẻ nhỏ có linh tính, đã phát hiện tỳ nữ này khác thường.Không nghĩ tới hóa ra là còn có chuyện như vậy. . . . .Dương Lập nhìn Tôn Tiểu Kiều, nhìn lớp trang điểm thật dày của cô ta cũng không giấu được vẻ tái nhợt, lập tức nói: "Vậy thì bỏ hết những cảnh quay sau đi, hôm nay liền phát lì xì cho cô ta.”Trong phim nếu diễn người chết, sẽ nhận lì xì đỏ để tránh xui xẻo."Dựa vào cái gì?" Tôn Tiểu Kiều liền hét lên: "Tôi không đồng ý!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận