Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1410 - Cháu Đánh Nó



Chương 1410 - Cháu Đánh Nó



Chương 1410: Cháu Đánh Nó“Lão Tứ gọi là Mã Thành Tín, để sau này nó bớt nói dối đi!” Mã Thu Bình nói.Đừng nhìn Hoa Điền tuổi còn nhỏ, nhưng cứ mở miệng ra là nói dối xoành xoạch, còn nói như thật, rất dọa người.“Lão Ngũ gọi là Ái Quốc, còn Lão Lục gọi Kính Nghiệp.” Mã Thu Bình rất nhanh đã xác định xong tên của mấy đứa trẻ.Hoa Chiêu nhìn bọn nhỏ, không nhịn được bật cười.Phú Cường, Ái Quốc, Kính NghiệpĐợi đến khi bọn nhỏ trưởng thành, sau đại hội 18, nhất định bọn chúng sẽ cảm thán về sự trùng hợp của vận mệnh.Mã Thu Bình chỉ nghĩ là cô thích mấy đứa nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.Rời khỏi Hoa gia, dù thế nào cô ấy cũng cảm thấy rất vui.Nghĩ lại mấy ngày qua cứ như một giấc mơ vậy.Không còn bị đánh, hay bị bắt làm việc nặng nữa, người xung quanh rất hòa nhã, còn có tiền, đây quả thật là cuộc sống thần tiên.“Tiểu Hoa, canh gà hầm ngon lắm, cháu có muốn ăn một miếng không?” Thím Mã bưng hai bát gà hầm lớn trên tay, đẩy cửa bước vào.Lý Viễn đúng là người tốt, cho các bà ứng trước 200 đồng tiền lương, để bà có tiền mua gà hầm cho gái ở cữ.Hoa Chiêu cúi đầu nhìn canh gà trong tay bà ấy, đây là gà quê nuôi thả chính hiệu, có một lớp mỡ gà thật dày.Hoa Chiêu hơi há miệng rồi lại ngậm miệng lại, không khuyên các cô ở cữ không nên ăn mấy đồ nhiều dầu mỡ, mà cần phải ăn thanh đạm một chút.Đây là điều mà những người có cuộc sống đầy đủ hạnh phúc mới cần chú ý, hiện tại Mã Thu Bình đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trong, thấy cái gì ngon thì cứ ăn đi.“Canh gà này thật thơm, tay nghề của thím vẫn tốt như trước, nhưng mà mấy hôm nay cháu ăn chay, giảm béo.” Hoa Chiêu nói.“Dáng người cháu vừa đẹp, giảm cái gì chứ? Gầy nữa sẽ không đẹp.” Thím Mã liếc mắt một cái nói.Trong mắt bà dáng người của Hoa Chiêu không tốt, ngực lớn như thế, đi ra ngoài rất xấu hổ.Nhưng bà cũng chẳng thể đè lại được, không có cách nào.Hoa Chiêu cười cười đi ra ngoài: “Thu Bình ăn cơm đi, ăn xong nghỉ ngơi cho tốt, chị đi về đây.”Thím Mã cũng không giữ người lại, đặt bát xuống tiễn khách.Thu Bình và Hoa Chiêu không có tiếng nói chung, ngồi cùng nhau cũng chỉ cảm thấy khó xử.Thím Mã nhìn Hoa Chiêu bên cạnh có chút hoảng hốt, bà cũng không biết sao trước đây quan hệ giữa mình và Hoa Chiêu lại tốt như vây. Hai người giống như đôi bạn vong niên có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì.Bây giờ nếu bảo bà nói chuyện với Hoa Chiêu thân thiết như trước kia, có lẽ sẽ không được.Hoa Chiêu quay đầu nhìn bà mỉm cười, hỏi bà chuyện công việc.Công việc có thuận lợi hay không, có bị người khác bắt nạt vì có quan hệ người nhà hay không.Lại tán gẫn về những cấp dưới của bà, trong nhà có bát quái gì......Hoa Chiêu rất thích người thím ở quê này, lúc trước nhờ bà, Hoa Chiêu mới có thể từ từ hiểu rõ về cuộc sống nông thôn thập niên 70, chậm rãi hòa nhập vào thôn Kháo Sơn.Bắt đầu tán dóc về mấy chuyện bát quái, thím Mã liền thả lỏng, tìm lại được cảm giác năm đó.Hoa Chiêu không nói muốn đi, hai người cứ đứng ở cửa, không ngừng tán gẫu.Hôm nay chỉ có Tiệu Thận Hành đi cùng Hoa Chiêu, thằng bé thấy mẹ mình chưa đi thì nó cũng không vội, chạy tới bắt nạt Hoa Mãn. À không, chạy tới bắt nạt Mã Văn Minh chứ.Mã Văn Minh bị một nhà Hoa Đại Ngưu nuôi sai lệch, không sợ trời không sợ đất, đến bây giờ vẫn chưa cúi đầu trước hiện thựcTiểu Thận Hành một mình đi khiêu khích hắn, hắn lập tức nhe răng trợn măt bắt đầu động tay, vừa đúng lúc tạo cơ hội cho hắn trừng trị thằng nhóc này.Hoa Chiêu liếc mắt nhìn người đang bị Tiểu Thận Hành chắn lại ở góc tường, che miệng đánh.Mấy vết thương kiểu này sẽ nhìn không ra.Tiểu tử từ sớm đã được tiếp xúc với loại kỹ năng chuyên nghiệp này.Mã Văn Minh không hét được, cuối cùng ôm lấy đầu, không rên lên một tiếng.Nhưng Hoa Chiêu có thể thấy được ánh mắt giống con sói nhỏ của nó.Tính cách này tương lai sẽ thành nhân vật hung ác."Hai đứa nhỏ này thím vẫn phải để tâm một chút, đánh không sẽ không được, cần phải cảm hóa....." Hoa Chiêu đột nhiên nói.Thím Mã nói: "Cảm hóa cái gì, không có tác dụng vì đánh còn nhẹ!"Hoa Chiêu.....Cô cũng không biết nói gì hơn, loại chuyện dạy dỗ con cái thế này, người ngoài có nói gì cha mẹ cũng nghe không vào, có nói thêm cũng vô ích.Hoa Chiêu quay đầu lại gọi một tiếng: "Thận Hành, đi thôi."Sau đó lại nói với thím Mã: "Mấy hôm nữa cháu lại đến."Thím Mã thấy cô vẫn thân thiết giống như hồi trước: "Vậy điđi, lúc nào cháu rảnh thì..... Nhưng mà phải chờ lúc thím được nghỉ, bình thường thím đều đi làm."Công việc trong nhà kính, ngoại trừ nóng, chính là rất nóng….. Còn lại mọi thứ đều ổn.Nhưng với 100 đồng, có nóng chết bọn họ cũng làm.Hoa Chiêu đến thăm, bà cũng không muốn nghỉ để đón tiếp!"Ha ha, thím cứ chăm chỉ làm việc, mỗi người đều có tiền lương dựa theo thâm niên, mỗi năm tăng 10%.""Thật hay giả? Vậy cũng quá nhiều rồi đúng không? 1 năm tăng 10%, thế chẳng phải 10 năm nữa là tăng gấp đôi à? Một tháng 200 đồng?" Thím Mã kinh ngạc nói.Hoa Chiêu chỉ cười: "Phải."200 đồng đã là cái gì? 10 năm sau tiền lương mà chỉ có chừng đó thì đi đâu cũng chẳng thể tuyển được người.Nhưng bây giờ có nói bà ấy cũng không tin, không bằng cứ để cho bà ấy vui mừng mong đợi 200 đồng.Tiểu Thận Hành vui vẻ đi ra khỏi phòng, nhìn thím Mã thẳng thắn nói: " Mẹ, bà Mã, lúc nãy cháu và Mã Văn Minh chơi đùa không được vui vẻ lắm, có đánh nhau một chút, nhưng cháu khẳng định không hề đánh cậu ta bị thương.""Mã Văn Minh? Mã Văn Mình nào?" Thím Mã khó hiểu hỏi."Chính là Hoa Lão Nhị, vừa nãy dì mới đổi tên cho cậu ta." Tiểu Thận Hành nói.Lúc này thím Mã mới bừng tỉnh, sau đó nóng nảy nói: "Nó muốn đánh cháu? Nó đánh cháu ở đâu? Có bị thương không?"Tiểu Thận Hành cười: " Cháu không sao, thật ra cậu ta bị đánh rất đau, nhưng cháu cam đoan không hề làm cậu ta bị thương, nếu bị thương cháu sẽ đền.""Đền cái gì mà đền, là nó động tay động chân trước, bị đánh cũng đáng." Thím Mã nói.Đừng nói người đánh là Tiểu Thận Hành, cho dù bất luận là người nào đi chăng nữa, cũng có thể áp dụng đạo lý này.Hoa Chiêu kéo Tiểu Thận Hành rời đi.Tiểu Thận Hành đi một đoạn xa rồi mời cười nói với Hoa Chiêu: "Bà Mã không tệ, rất đáng yêu, nhưng dì Mã còn kém một chút, không thú vị. Lão Đại khá ổn, rất kiên cường, vậy mới đúng là nam tử hán.""Tên Hoa Mãn kia, không, Mã Văn Minh, con xem, vừa rồi bị đánh nó cũng không kêu một tiếng. Không phải nó quá đau, mà do tính khí nổi lên, đau cũng không kêu, còn cứng đầu hơn cả anh nó. Sau này con cẩn thận một chút." Hoa Chiêu nói."Thật sao? Con nhớ kỹ rồi, lần sau con sẽ đánh cậu ta mạnh hơn một chút." Tiểu Thận Hành đáp.Hoa Chiêu.....Nhà họ Mã, tâm trạng thím Mã cực kỳ vui vẻ, Hoa Chiêu vẫn là Hoa Chiêu, không vì trở thành người thành phố, trở nên giàu có, mà khinh thường bà.Hai người vẫn có thể là bạn tốt của nhau!Trở lại trong sân, lúc đi ngang qua phòng bếp, bà liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang ăn vụng.Tiểu Thận Hành không đánh quá nhiều, ít nhất Mã Văn Minh vẫn đứng dậy được, hơn nữa việc đầu tiên mà nó làm là đến phong bếp ăn vụng gà.Đương nhiên loại chuyện này không thể thiếu phần Mã Lão Tứ.Thím Mã chạy vọt vào, thì thấy nửa con gà bà cố ý để lại bây giờ chỉ còn lại bộ xương, mà nửa nồi canh bây giờ cũng chỉ còn lại cái đáy!"Quỷ đói đầu thai cái gì mày cũng ăn! Đây là làm cho mẹ mày ăn ở cữ có biết không? Nó ăn không ngon, không có sữa thì em bọn mày ăn bằng cái gì? Bọn mày muốn nó đói chết à?” Thím Mã vừa nói vừa rút cái gậy nhóm lửa định đánh bọn chúng.Mã Văn Minh không nhúc nhích vẫn ngồi im ở đó, tiếp tục ăn: "Đói chết thì đói chết, đói chết một đứa thì bớt đi một cái miệng."



Bạn cần đăng nhập để bình luận