Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1318 - Có Chút Không Giống Suy Nghĩ Của Hắn.



Chương 1318 - Có Chút Không Giống Suy Nghĩ Của Hắn.



Chương 1318: Có Chút Không Giống Suy Nghĩ Của Hắn.Trong bóng tối Hoa Chiêu nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ của nhóm Diệp Thâm áp sát vào dưới chiếc thuyền lớn, sau đó họ trèo lên lan can sắt trên tàu.Rất thuận lợi lên thuyền, đối phương căn bản không nghĩ tới sẽ có người lên thuyền theo cách này, bọn họ đang ở vùng biển quốc tế, những người này từ đâu xuất hiện?Trên thuyền Diệp Hưng có rất nhiều người, lần này hắn xuất động toàn bộ, hơn nữa thêm người của các đối tác khác, tổng cộng hơn 50 người, kỳ thật chính là vì phòng ngừa đen ăn đen, nhưng là đề phòng người một nhà đen ăn đen.Diệp Thâm dẫn người lên thuyền, đột nhiên bắt đầu động thủ, mấy bên căn bản không quá quen thuộc nên đều cho rằng là người mình trở mặt.Thẳng đến khi Diệp Hưng nhìn thấy Diệp Thâm, hắn nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhào tới ra sức phản kháng.Hắn bị Diệp Thâm bắt được là chuyện nhỏ, mấu chốt là tàu hàng này không thể xảy ra chuyện, lần này hắn đã bỏ hết vốn gốc!Thuyền của đối phương vừa thấy bên này đánh nhau, lập tức đình chỉ giao dịch, xe không chạy qua nữa.Như vậy sao được?Hoa Chiêu đã coi bọn chúng là vật trong túi.Cô lập tức quấn lấy cánh quạt của hai chiếc thuyền, động cơ đốt cháy của bọn hắn đều không mở ra được!Hai chiếc thuyền rất nhanh đều phát hiện ra điểm này, lập tức kêu thảm thiết một trận.Tàu bị hỏng ở vùng biển quốc tế sẽ rất nguy hiểm! Dự báo thời tiết báo sẽ có một cơn bão trong hai ngày tới.Trong tuyệt vọng, ai đó đã sử dụng súng.Ngay lập tức có người bị thương ngã xuống đất, hơn nữa còn ngộ thương rất nhiều người khác.Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu được người đột nhiên xuất hiện này thuộc nhóm nào.Hoa Chiêu nhìn thấy Diệp Thâm mang đến một người bị thương ở đùi, ngã trên mặt đất, mà cách đó không xa có hai người nhào tới muốn hạ tử thủ với anh.Chuyện này sao được, tiểu đệ của mình, phải che chở.Hoa Chiêu lập tức điều khiển rong biển bắt đầu đẩy thuyền.Hai người kia liền nghiêng về phía trước, đập vào mạn thuyền, thiếu chút nữa rơi xuống biển.Không chỉ nhóm này, những người chiến đấu ở nơi khác đều dừng lại, tiếng súng cũng ngừng, tất cả mọi người nhao nhao nắm lấy mạn thuyền cố định chính mình.Hoa Chiêu hình như đã phát hiện chuyện thú vị, bắt đầu lắc thuyền.Không ai ngạc nhiên, chỉ nghĩ biển đột nhiên nổi gió, đây là một điều rất bình thường, thời tiết của biển luôn vô thường như vậy.Người khác không thể nhúc nhích, nhưng Diệp Thâm thì có.Anh tìm được nhịp điệu lắc lư của con tàu, đã giải quyết từng kẻ thù một.Đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nhào tới, đánh bọn hắn ngất xỉu.Bọn hắn ngược lại cũng đã quen với việc biển động, chỉ cần nắm vào thứ gì đó là có thể duy trì sự cân bằng, nhưng để cho bọn hắn đi như trên đất bằng đuổi giết kẻ địch giống như Diệp Thâm, bọn hắn phải luyện tập mười năm rồi nói sau."Diệp" Diệp Hưng vừa mới hô một chữ, đã bị Diệp Thâm ném tới cái gì đó, đập vào miệng, hắn lập tức cảm giác được mình rơi mất vài cái răng!Một giây sau, Diệp Thâm nhào tới như một bóng đen, đầu hắn đau xót, hôn mê bất tỉnh.Chờ anh đánh ngất tất cả mọi người, sự lắc lư của con tàu cũng dần dần giảm bớt, người của cũng chạy tới thu thập tàn cục.Chẳng bao lâu, chiếc thuyền đã bị bọn họ chiếm lĩnh.Những chiếc xe đã giao dịch xong được lái vào nhà kho, bọn họ lại nhắm về phía những chiếc khác."Đại ca, bên kia còn có rất nhiều xe chưa tới đây.""Ngoại trừ xe, không chừng còn thứ tốt gì khác."Bọn họ rục rịch, nghĩ đi tới bên kia.Dường như phát hiện tâm tư của bọn họ, đối phương bắt đầu bắn về phía bọn họ.Hoa Chiêu lập tức tức giận.Nhưng tiếp tục lắc thuyền cũng không được, vậy thì có chút quá kỳ quái rồi.Cô rút rong biển quấn trên cánh quạt, con tàu đối diện ngay lập tức hoan hô và rời đi.Diệp Thâm lắc đầu: "Lần sau đi."“Chúng ta cũng lái thuyền về nhà." Anh nói."Lão đại, những chiếc xe này là của chúng ta rồi, vậy người trên thuyền này anh định xử trí thế nào?” Có tiểu đệ hỏi.Bọn họ đều biết, lão đại có quan hệ với cấp trên, bọn họ đi con đường nửa đen nửa trắng, những chiếc xe này lát nữa còn phải đi qua hải quan.Những chiếc xe này đưa cho hải quan không thành vấn đề, nhưng con tàu này hắn đột nhiên có chút luyến tiếc."Gần đây hàng hóa ngoài khơi đều ít đi, bọn họ đều chạy ra vùng biển quốc tế này, mà chúng ta không có thuyền, ít nhiều có chút bất tiện." Tiểu đệ nói.Giống như lần này, lại còn phải mượn thuyền từ nhà nước.Diệp Thâm gật đầu: "Cậu nói đúng, con tàu này chúng ta giữ lại.”Dặn dò xong mọi chuyện, để cho người trông coi rồi Diệp Thâm xách Diệp Hưng xuống thuyền tìm Hoa Chiêu.Thấy Hoa Chiêu không có việc gì, anh mới yên lòng.Hoa Chiêu đang cười tủm tỉm khống chế rong biển, quấn lấy con tàu vừa chạy kia.Muốn chạy không? Không có cửa!Trôi dạt ở đây, xem bọn hắn cuối cùng bị ai ăn tươi nuốt sống."Vui vẻ như vậy?" Diệp Thâm nhìn thấy nụ cười của cô liền mỉm cười.“Anh không có việc gì đương nhiên vui vẻ!” Hoa Chiêu cười nói: "Hơn nữa, em đang muốn đổi xe mới đây!”Vừa rồi cô đã chọn trúng mấy chiếc xe.Những thứ từ hải quan đi ra, đều đã được tẩy trắng.Chẳng qua hiện tại xe ô tô đều không cho phép sở hữu tư nhân, vẫn phải dựa vào đơn vị.Cũng may hiện tại cô cũng có thể được xem như trực thuộc.Diệp Thâm cười cười, ném Diệp Hưng lên boong tàu.Hoa Chiêu cười càng vui vẻ.Cám ơn vì đã đưa tiền cho cô.Chờ trở về bờ, sắc trời đã sáng, thuyền cùng người đều bị hải quan mang đi, chỉ để lại Diệp Hưng.Diệp Hưng lại tỉnh lại từ tầng hầm, nhìn thấy Diệp Thâm, cười lạnh một tiếng."Cậu còn cười được sao, còn lại bao nhiêu tiền?" Diệp Thâm hỏi.Nụ cười của Diệp Hưng lập tức cứng đờ."Tiếp tục đi, tôi còn có thể bắt được cậu nhiều lần nữa, cậu kiếm được bao nhiêu tiền, đều là kiếm cho tôi." Diệp Thâm nói.Diệp Hưng nhất thời sụp đổ."Vì sao anh lại không chịu buông tha cho tôi? Tại sao anh không chịu để tôi yên! Đã trục xuất tôi ra khỏi gia tộc còn chưa đủ sao? Anh chỉ đơn giản là muốn giết tôi!"“Nhiều con đường sáng như vậy tại sao cậu không đi? Tại sao cậu lại đi theo tà đạo lệch lạc?” Diệp Thâm nói."Ha! Vậy bây giờ anh đang làm gì vậy? Sao anh lại có mặt mũi nói với tôi?! Diệp Hưng châm chọc nhìn Diệp Thâm.Diệp Thâm cười: "Từ khi tôi đi con đường lệch lạc, 90 người ở đây không có đường đi, giao dịch hàng lậu trên biển giảm 70.”Diệp Hưng lập tức cười không nổi.Đây là đi con đường của bọn hắn lại để cho bọn hắn không đường có thể đi ah!Người khác hắn không biết, dù sao hắn cũng không còn đường đi.Hết tiền, làm thế nào đi?Hoặc, không buôn bán nữa? Hắn cũng đi ăn đen à?Sợ là bên này hắn vừa ăn xong, lại bị Diệp Thâm cướp mất!Còn có thể làm gì? Giết người, cướp bóc?Diệp Hưng chạm đến ánh mắt trêu tức không hề có nhiệt độ của Diệp Thâm, lập tức chuyển tầm mắt ra.Hắn biết, hắn đi sai đường kiếm chút tiền tài Diệp Thâm có thể bắt hắn một lần thả hắn một lần, nhưng nếu hắn dám giết người, Diệp Thâm liền dám giết hắn, hắn không còn lần sau nữa.Diệp Hưng suy sụp: "Các ngươi chỉ muốn nhìn tôi nghèo túng cả đời mới vui vẻ sao?"“Tôi nói rồi, cậu chỉ có thể đi đường chính đạo, trở về nghiên cứu một chút, làm sao để đi đúng đường." Diệp Thâm cúi đầu nhìn người đã từng là em trai này.Khi còn bé, hắn cũng có một chút tính tình xấu xa, nhưng phần lớn vẫn là em trai hoạt bát đáng yêu của anh, tay chân tình thâm.Anh chưa từng nghĩ tới hôm nay hai người sẽ gặp nhau như vậy, một người đứng, một người quỳ."Cho cậu thêm một cơ hội, cố gắng sống thật tốt, cậu không hy vọng tương lai mọi người nói đến cậu, đều sẽ nói Diệp gia năm đó có mắt không tròng, đuổi cậu ra khỏi cửa, là quyết định sai lầm nhất sao?" Diệp Thâm nói.Diệp Hưng sửng sốt, sau đó hốc mắt liền đỏ lên, mũi chua xót.Hắn vội vàng cúi đầu, nhưng nước mắt lạch cạch rơi xuống đất.Hắn biết Diệp Thâm đang kích thích hắn.Nhưng anh ấy đang kích thích hắn sống thật tốt, sống như một con người, anh ấy tình nguyện đến lúc đó Diệp gia bị người ta cười nhạo, cũng hy vọng tương lai hắn có thể sống tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận