Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1113 - Máu Tươi.



Chương 1113 - Máu Tươi.



Chương 1113: Máu Tươi.Hoa Chiêu không đi vào, mà để cho Lưu Minh xuống xe đi tìm hiểu.Đương nhiên không thực sự dựa vào hắn tìm hiểu, cô chỉ muốn đem người điều đi mà thôi.Tìm hiểu, cô có thực vật giúp đỡ.Nơi này là vùng ngoại thành, đồng ruộng khắp nơi, trước phòng sau phòng đều là thực vật, ở cửa nhà Lưu gia hiện tại có một cây đại thụ, xem náo nhiệt rất thuận tiện.Bọn hắn dừng xe ở rất xa còn nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong.Có người đang khóc.Hoa Chiêu thông qua thực vật trông thấy, là một người hàng xóm của Lưu Tiền, đang cầu xin cha mẹ Lưu Tiền, nói hắn tìm việc làm.Cha mẹ Lưu Tiền đối với Lưu Tiền cũng là vừa đấm vừa xoa, nói cũng nói, mắng cũng mắng, nhưng Lưu Tiền vẫn cứng cổ không đồng ý.Dám đánh vợ hắn, còn muốn hắn an bài công tác?Bọn họ là cảm thấy Từ Mai dễ bắt nạt, hay là hắn dễ bắt nạt?"Muốn công tác, hoặc là chính mình đi ra ngoài tìm, hoặc là ngay lập tức thu thập hành lý về nhà, tôi không quan tâm." Lưu Tiền nói xong liền đi.Mẹ Lưu trước tiên đem chuyện của hàng xóm vứt qua một bên, nhanh chóng ngăn hắn lại: "Tam nhi ah, trong nhà gạo và mì đã hết, dầu cũng còn lại chút đáy, ngày mai con tới hãy cầm theo mấy túi."Nói hay lắm, làm như những vật này không tốn tiền vậy.Lưu Tiền trước kia không biết cái gì, mỗi lần về nhà đều dùng lực dùng tiền, cha mẹ nói hắn mua cái gì sẽ mua cái đó.Hắn tiêu cũng vui vẻ, vì người trong nhà mà cống hiến, hiếu kính cha mẹ, đương nhiên vui vẻ.Nhưng bây giờ nhìn hai anh trai lười biếng ngồi xổm ở chân tường, một người phơi nắng một người xỉa răng, hắn cảm thấy quá chướng mắt."Con không rảnh, ngày mai bắt đầu phải đi làm rồi, nếu không đi sẽ bị đuổi việc, trong nhà thiếu gì cứ để cho hai anh đi mua." Lưu Tiền nói.Anh cả anh hai Lưu lập tức trừng hắn, bọn hắn thiếu cu li đi mua đồ sao? Là tiền!"Mấy túi bột mì, còn có thịt ah dầu ah, nhiều tiền như vậy." Mẹ Lưu nói ra: "Hai anh trai con không có bản lĩnh, lại không chịu phấn đấu, không có tiền."Lông mày Lưu Tiền càng nhăn, cho dù ở quê bọn hắn, đàn ông chỉ cần hiếu kính cha mẹ, không phải anh trai chị dâu, hắn nuôi cha mẹ là chuyện kinh thiên nghĩa địa, còn anh trai chị dâu, bọn hắn cũng không phải là không có tay không có chân!"Có công tác không đi là ai? Con sẽ không nuôi đám bọn họ cả đời, còn có tiền dưỡng lão mỗi tháng con đưa, chỉ đủ các người ăn." Lưu Tiền nói.Nói xong mặc kệ người Lưu gia chửi bậy mở cửa liền đi.Về sau mỗi tháng hắn chỉ đưa đủ tiền sinh hoạt cho bọn hắn ăn uống, trước kia hắn đưa không ít, còn thừa lại mấy ngàn trong tay bọn họ.Vào lúc này, đó là một khoản tiền lớn, thiếu chút nữa là vạn nguyên hộ, đã làm cho mọi người rất hâm mộ rồi.Bọn hắn còn muốn như thế nào nữa?Đánh Từ Mai, trộm tiền của Từ Mai, còn bắt Từ Mai về sau kiếm được tiền đều phải đưa cho bọn hắn?Hắn hiện tại cũng xấu hổ khi gặp Từ Mai rồi!Lưu Minh trở về, kể lại một hồi sinh động như thật, Hoa Chiêu giả bộ như lúc này mới biết, nghe đến vui vẻ.Không phải là đang diễn trò trước mặt Từ Mai là được.Cô vui vẻ mà về nhà, kết quả ô tô lại bị người ta ngăn trước cửa nhà.Diệp Giai đứng ở cổng khu cư xá, thấy ô tô của Hoa Chiêu mắt liền sáng ngời, đánh tới.Lưu Minh nhanh chóng phanh lại.Hoa Chiêu chẳng muốn xuống xe, cách cửa kính hỏi: "Lại muốn làm gì?""Tôi muốn gặp ông nội." Diệp Giai nói."Đó là ông nội của tôi, hơn nữa ông ấy không muốn gặp cô." Hoa Chiêu nói.Hốc mắt Diệp Giai đột nhiên đỏ lên: "Sao cô có thể nói như vậy? Khi còn bé ông nội thích nhất là tôi! Nói nếu tôi là bé trai, không thể kém hơn Diệp Danh Diệp Thâm! Trước kia tuy đã làm ông ấy tức giận, nhưng thời gian dài như vậy đi qua, ông ấy khẳng định cũng nguôi giận với tôi rồi!”"Cô cũng là người làm cha mẹ, không biết cha mẹ sẽ không thực sự tức giận với con mình sao? !""Ông nội hiện tại khẳng định đã nhớ tôi rồi! Chẳng qua là ngượng ngùng không nói mà thôi!""Gần sang năm mới tôi đến thăm ông ấy, ông ấy khẳng định cũng cao hứng!"Khoan hãy nói đạo lý.Nếu như cô ta phạm sai lầm nhỏ, xác thực như thế.Hoa Chiêu đem cửa kính kéo xuống, nhìn cô ta nói: "Nếu đứa con của mình về phe kẻ tử thù, sẽ chỉ làm cho cha mẹ càng thêm đau lòng, càng tức giận, đời này cũng không muốn gặp."Cô ta gian lận trong kỳ thi đại học, lão gia tử cũng không nói đuổi cô ta ra khỏi nhà, có thể tha thứ cho việc cô ta làm mình mất mặt.Nhưng gả vào Miêu gia, thực sự không được.Đó là phản bội."Cái gì mà tử thù, tôi gả cho Miêu Bân! Cũng không phải Miêu Cương! Miêu Bân cũng là con cháu, năm đó hắn mới mấy tuổi, hắn cái gì cũng không biết, hắn là người vô tội đấy, chúng tôi đều là người vô tội đấy!" Diệp Giai hô.Rất nhiều ánh mắt đều nhìn qua.Gần sang năm mới, luôn có người lui tới thăm người thân.Diệp Giai cũng giữ chặt cửa sổ xe, dốc sức liều mạng nắm lấy, giống như sợ Hoa Chiêu lái xe chạy.Cho dù bọn hắn lái xe chạy, cô ta cũng muốn treo ở trên cửa sổ xe cùng đi vào.Hoa Chiêu cúi đầu nhìn cô ta một cái.Hôm nay Diệp Giai cũng ăn mặc một thân áo bông bó sát người, tuy là bó sát người đấy, lại bởi vì người ngày càng béo, nên không thể thấy cái eo mảnh khảnh nữa.Đây là một phụ nữ có thai.Hoa Chiêu nhíu mày nhìn xung quanh, không trông thấy Chu Lệ Hoa.Sao lại thả cô ta đến đây vậy!Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, Diệp Giai cũng không phải ngồi tù, Chu Lệ Hoa đâu thể ở bên cạnh cô ta 24 tiếng.Chính bà ta cũng có chuyện muốn làm, đặc biệt là sau khi Diệp Thần kết hôn, bà ta hình như thường xuyên đi qua lập quy củ cho tân nương tử.Hoa Chiêu đẩy cửa xe ra đi xuống, muốn để xe ở chỗ này.Diệp Giai lại bổ nhào về phía Hoa Chiêu, nhưng đã bị Lưu Minh ngăn lại."Anh làm gì vậy? Đừng đụng vào tôi! Nếu không buông tay tôi sẽ hét lên là anh quấy rối! !" Diệp Giai uy hiếp nói.Nghĩ tới những người thường lui tới khu nhà này, Lưu Minh bực bội mà buông cô ta ra.Diệp Giai cười đắc ý, đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu: "Tôi chỉ muốn đến thăm ông nội, gặp rồi sẽ đi."Hoa Chiêu nhíu mày không tiếp tục cự tuyệt, vậy thì vào thăm đi, để cho lão gia tử nói "cút", cô liền thoải mái rồi.Hoa Chiêu quay người đi, cách cô không xa Diệp Giai đột nhiên hung bạo, bổ nhào vào trên người cô, ôm chặt cô.Lưu Minh Chu Binh khẩn trương, tiến lên kéo cô ta ra.Diệp Giai thét lên: "Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Các người sao lại đánh tôi!"Cô ta kêu gào thảm thiết, giống như có người muốn giết cô ta vậy.Ô tô đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt, bảo vệ cổng cũng chạy tới, nhìn xem có cần giúp đỡ hay không.Hoa Chiêu bực bội mà kéo hai cánh tay cô ta xuống, sau đó đẩy ra.Thật sự là cho mặt không biết xấu hổ, đây là lại muốn làm gì?Sau đó nhìn thấy Diệp Giai không thèm chống đỡ gì mà cứ thế té trên mặt đất.Mông chạm đất trước."Ai ôi!!!!" Cô ta lập tức đau đến hô to: "Bụng của tôi! Hoa Chiêu! Sao cô lại độc ác như vậy! Tôi là phụ nữ có thai còn đánh tôi! Ai ôi!!!! Bụng của tôi!"Diệp Giai hai tay đặt ở trên bụng nằm trên đất đau đến lăn qua lăn lại.Hoa Chiêu lúc đầu còn cho rằng cô ta giả bộ, sau đó trông thấy quần Diệp Giai chậm rãi đỏ lên, máu tươi cọ trên mặt đất, đỏ đến dọa người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận