Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1144 - Cao Thượng.



Chương 1144 - Cao Thượng.



Chương 1144: Cao Thượng.Lúc này đổi lại bà Đào cầu khẩn mà nhìn con trai, thật sự muốn vứt bỏ cơ hội này sao?Vậy hắn trước 30 tuổi còn có thể kết hôn sao?Vì hắn, bà ta không sợ mất mặt. . . .Trong đầu Đào Lam nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt Hoa Chiêu.Trách không được lúc trước nhắc đến người "Đồng hương" của mẹ, trên mặt cô ta không có một chút ý cười nào.Tâm tư của bà Trương, tất cả đều ở trên mặt.Bà già vội vàng lại ngu xuẩn này, đối với tình huống chị gái chưa từng thấy qua ở thủ đô kia còn rất hiểu rõ, điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ bà ta đã tới thủ đô.Hơn nữa đã bị người ta đuổi trở về.Bằng không thì với tư cách "mẹ ruột", con gái phát đạt lại hiếu thuận lại có nhiều nhà như vậy, sao lại không bỏ ra một gian cho bà ta?Bọn hắn hiện tại mang bà Trương này về thủ đô, chính là mang theo thuốc nhỏ mắt đi qua, nhỏ vào mắt người ta."Chuyện này đừng nói nữa, mẹ tôi chỉ có một đứa con trai, sau này tôi sẽ hiếu thuận với bà ấy." Đào Lam nói.Bà Đào lập tức cảm động.Bà Trương lại bị chọc tức: "Sao cô lại ngu như vậy!""Mẹ, trường học của con sắp khai giảng, con phải trở lại trường rồi, làm việc thật tốt, sẽ sớm được phân phòng ở." Đào Lam nói."Ai ai!" Bà Đào lập tức đáp ứng."Đợi nghỉ hè a, nếu mẹ nhớ nhà, con lại đưa mẹ trở về." Đào Lam nói."Ai, được được." Bà Đào lập tức đi thu dọn hành lý, muốn cùng Đào Lam đi.Nhưng hắn hiển nhiên đánh giá thấp quyết tâm của bà Trương, lúc này bà ta nhất quyết phải đi theo!Bà ta phải cùng Trương Quế Lan nói chuyện công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy.Bà Trương trên đường đi luôn kéo cánh tay bà Đào, ai kéo cũng không ra.Hai người cứ như vậy trở về thủ đô.Sau đó bà Trương lôi kéo bà Đào, đi thẳng đến nhà Hoa Chiêu.Bất quá chỗ bà ta biết là nhà tổ Diệp gia kia.Hiện tại đương nhiên khoá cửa, không thể gặp ai.Cũng may bà ta còn biết tiệm cơm của Trương Quế Lan ở đâu."Tôi đã nói với cô, Quế Lan rất giống cô, lớn lên rất xinh đẹp, một chút cũng không giống người 40 tuổi." Bà Trương nói với bà Đào.Bà ta hiện tại không định cùng Trương Quế Lan cứng đối cứng rồi, nếu như có thể dùng lời ngon ngọt dỗ tốt, hàng tháng cho bà ta tiền, vậy càng tốt.Bà Đào khẩn trương mà kéo quần áo lại sờ tóc, bước chân vài bước lại dừng.Sắp gặp Trương Quế Lan rồi hả? Thật khẩn trương!Bà ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!Nhưng bà Trương kiên quyết kéo bà ta tiến vào.Kết quả không tìm thấy người.Trương Quế Lan đã sớm đi Bằng Thành rồi.Bà Đào thở phào một hơi, không biết là thất vọng hay là may mắn."Vậy gọi Hoa Chiêu ra, nói cho cô ta biết, nói bà ngoại cô ta đến thăm!" Bà Trương đứng ở trước cửa hô.Tiệm cơm canh cổng rất nghiêm, bà ta đến cửa lớn còn không thể nào vào được.May mà bảo về cổng là công nhân cũ, nhận ra bà Trương, biết đây là bà ngoại Hoa Chiêu, nên đã quay đầu vào nhà nói người gọi điện thoại thông báo cho Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nghe thấy bà Trương đến, thật sự có chút kỳ quái.Không nghĩ tới bọn hắn vậy mà còn dám tới.Bất quá cũng đúng, chút mưu kế lúc trước đem người mời ra khỏi thủ đô, hiện tại đã không dùng được rồi."Thật phiền." Cô phàn nàn với ông nội.Hôm nay trong nhà không có ai, nghe nói Miêu lão gia tử gần đây không tốt lắm, thông báo bệnh tình nguy kịch, Miêu Lan Chi đã đến bệnh viện trông coi.Đứa nhỏ lớn nhỏ đều đang đi học, trong nhà chỉ có Hoa Chiêu và Tiểu Thận, còn có Hoa Cường chưa đi ra ngoài."Đi xem một chút, muốn hai cân dưa ba quả táo, cứ cho bà ta, đừng để cho bà ta nháo tới nháo lui, gần đây không yên ổn." Hoa Cường nói."Lại có tiếng gió gì sao?" Hoa Chiêu hỏi.Hoa Cường thường xuyên ra ngoài dạo chơi, ông ấy cũng không đi quá xa, ngay ở xung quanh đây.Mà xung quanh đều là nơi tụ tập của các lãnh đạo lớn, thường xuyên đụng phải bọn họ đi ra ngoài.Mọi người tuổi cũng xấp xỉ tuổi nhau, cũng có chút tiếng nói chung, thỉnh thoảng tán gẫu, trong lời nói còn mang theo chút tin tức."Là Diệp Danh, chuyện lần trước ngăn cản bước thăng chức của hắn một chút, lần này lại có cơ hội, đừng để bà già kia hồ ngôn loạn ngữ náo loạn, lại ảnh hưởng đến việc thăng chức của Diệp Danh." Hoa Cường nói.Nếu bà Trương nằm lăn lộn trên mặt đất, nói Hoa Chiêu cái này cái kia, danh dự của Hoa Chiêu bị hao tổn, Diệp Thâm, Diệp Danh cũng không chạy được.Bây giờ là thời đại thích tội liên đới, bằng không Diệp Hưng Diệp Đan xảy ra chuyện, cũng sẽ không liên lụy đến Diệp Danh."Dạ." Hoa Chiêu đem tiểu Thận đưa tới trong ngực Hoa Cường: "Cháu đi xem."Không chỉ thanh danh của Diệp Danh không thể bị hao tổn, cô cũng không được a.Cô bây giờ đang ở trong hội, cũng là người có danh tiếng rồi.Bất quá cô không động, mà là trước hết cho người đi đón bà Trương, đem người đưa đến chỗ nhà tổ Diệp gia chờ cô.Vạn nhất thật sự náo loạn, ở trong sân sẽ tốt hơn trong cửa hàng."Xem đi xem đi, tôi đã nói nhà Hoa Chiêu có một đống phòng ở, cho cô một nửa căn nhà, chẳng phải đủ cho hai người ở đúng không?" Trên đường đi, mắt bà Trương cũng không đủ dùng.Bà Đào cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tòa nhà xa hoa như vậy, thật tốt, đây là chỗ người ở sao?Hơn nữa tòa nhà lớn như vậy thật sự trống rỗng, có vẻ không có người ở, một gian nửa gian trống kia, thật sự không có vấn đề gì chứ?Đào Lam cũng ngoài ý muốn.Hoa Chiêu?Là Nhà họ Diệp phải không?Diệp gia, Diệp Lị. . . .Hắn lúc này mới nhớ tới, còn có vấn đề Diệp Lị phải giải quyết.Hoa Chiêu vào cửa, thấy Đào Lam cùng bà Đào cũng không ngạc nhiên, không có người mang đi bà Trương cũng không tìm thấy nhà ga.Cô lại nhìn hai bên một chút, không thấy những người khác của Trương gia.Vậy cũng rất kỳ quái, tác phong của bà Trương, không phải là cả nhà ra trận sao? Tựu như lần trước, đến cả cháu dâu mang thai cũng mang ra cửa."Các người đã nhận thân sao? Chúc mừng chúc mừng." Hoa Chiêu vừa cười vừa nói, khách khí, lãnh đạm."Tìm tôi có chuyện gì?" Cô lại hỏi.Bà Trương đi thẳng vào vấn đề: "Cho cô gặp bà ngoại ruột!"Hoa Chiêu nhìn bà ta.Bà Trương chỉ ngón tay: "Đây mới là bà ngoại cô, tôi không phải, tôi thật ra là dì cả của mẹ cô, nhưng xác thực là tôi nuôi cô ta từ nhỏ tới lớn đấy."Hoa Chiêu cảm thấy đầu óc có chút bị mắc kẹt.Bà Trương có thể vĩ đại như vậy? Còn nuôi con người khác?Mấu chốt là nhiều năm như vậy chưa bao giờ đề cập qua!Bà ta có thể cao thượng như vậy sao!



Bạn cần đăng nhập để bình luận