Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1134 - Nếu Hắn Chết Em Cũng Không Muốn Sống.



Chương 1134 - Nếu Hắn Chết Em Cũng Không Muốn Sống.



Chương 1134: Nếu Hắn Chết Em Cũng Không Muốn Sống."Cô muốn đi đâu? Trời đã tối rồi, thông báo cho người trong nhà a!" Lưu Minh ngăn ở trước mặt Hoa Chiêu, không cho cô đi.Trách nhiệm của hắn là bảo vệ Hoa Chiêu, trời tối rồi, cô phải rời khỏi đây!Không nghe khuyên bảo. . . .Hắn cũng không có biện pháp."Trở về đi, cô cũng không biết bọn hắn ở đâu, còn bằng tranh thủ thời gian gọi người khác tới tìm." Từ Mai khuyên nhủ.Hoa Chiêu dừng lại, cô xác thực không biết người ở đâu.Hơn nữa Đào Lam mang người đi, khẳng định cũng không muốn hai người làm bạn “lên đường” đấy, đoán chừng không chết được."Trở về đi." Hoa Chiêu nói ra.Cô theo mọi người trở về thôn, Lưu Minh và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.Nhưng chuyện cũng chưa xong, thôn trưởng tổ chức người tiếp tục lên núi tìm người.Hắn cùng Đào Lam quen biết nhiều năm như vậy, quan hệ gần giống như cha con, không thể nhìn Đào Lam gặp chuyện không may.Các thôn dân xuất phát từ các cân nhắc khác cũng không thể để Đào Lam gặp chuyện không may.Đào Lam tìm đường kiếm tiền cho thôn bọn họ, ba ngày này chỉ hầu hạ mấy người sinh viên này đã kiếm được tiền tương đương với một năm.Ba ngày tương đương một năm.Thầy Đào còn nói con đường này nếu tốt, về sau hắn sẽ thường xuyên mang nhóm sinh viên như vậy tới, để cho bọn hắn kiếm tiền vào thời gian nghỉ đông và nghỉ hè của sinh viên.Nếu thầy Đào cùng một học sinh gặp chuyện không may trên núi, bọn hắn sẽ không có cơ hội nữa rồi.Hoa Chiêu ôm tiểu Thận ngồi ở trên giường gạch ấm áp, Lưu Minh đi tới đi lui trên đất."Đã dùng tiền mời người xuống núi thông báo cho Diệp Danh rồi." Hắn nói ra.Vô luận như thế nào, hắn không thể rời Hoa Chiêu xuống núi, vạn nhất là do kẻ địch điệu hổ ly sơn thì sao?Hoa Chiêu gật đầu, trầm mặc mà vỗ tiểu Thận, dỗ thằng bé đi ngủ.Trên thực tế đầu óc đã bay qua những ngọn núi rộng lớn, chuẩn xác mà tìm được Đào Lam cùng Diệp Lị.Hai người thực sự đã mắc vào một cái bẫy.Cái bẫy này khá thú vị, sâu và nhỏ, bên dưới có gai gỗ, nhưng gai gỗ không dài, hoặc gỗ quá lâu năm rồi.Hoa Chiêu chỉ thấy trên mặt đất có mấy mảnh gỗ vụn, trên người Đào Lam còn có máu tươi.Diệp Lị đang rất khẩn trương, có vẻ đã khóc, mặt mũi trắng bệch, đầu bù tóc rối.Bây giờ, cả hai đang ngồi cạnh nhau dưới đáy, Diệp Lị gần như tựa vào trong ngực Đào Lam.Quá lạnh rồi, mặc dù dựa vào gần như vậy, Diệp Lị vẫn bị lạnh đến chà xát tay chà xát chân.Đào Lam nghĩ nghĩ, muốn cởi áo ra đưa cho cô ta.Diệp Lị đương nhiên không chịu: "Như vậy thầy sẽ bị lạnh đấy!""Thầy là đàn ông, có thể chịu lạnh." Đào Lam nói.Diệp Lị lại cảm động đến muốn khóc: "Thầy Đào, thầy thật tốt. . ." Nói xong nước mắt liền rơi xuống: "Đợi đi ra ngoài, em khẳng định sẽ báo đáp thầy!"Đào Lam mỉm cười, thái độ rất thoải mái: "Ha ha, em muốn báo đáp thầy thế nào?"Mặt Diệp Lị đột nhiên đỏ lên.Cô ta cảm giác mình có rất nhiều, lại cảm giác mình kỳ thật không có cái gì.Cô ta là con cháu Diệp gia, ở thủ đô có rất nhiều người có thân phận giống cô ta, họ đều là những người có thế lực và có năng lực.Nhưng tất cả đều xuất phát từ gia tộc, nhà họ Diệp không để cô ta dựa dẫm như vậy, cô ta không có năng lực gì, làm sao có thể báo đáp hắn?Diệp Lị nghiêng đầu nhìn Đào Lam.Bầu trời từ trên đỉnh động chiếu xuống, mông lung, đáy động mờ mịt, cô ta không thấy được dáng vẻ của Đào Lam, nhưng lại có thể nhìn thấy bóng dáng tuấn tú của hắn.Lúc rơi xuống, hắn dùng lực xoay người, lại để cho cô ta ở trên hắn ở dưới, làm đệm lưng cho cô ta.May mắn thay, phần gỗ dưới đáy hang đã mục nát, nếu không hắn đã bị gim thành một con nhím.Nếu không may gim vào mặt cô ta, vậy cô ta cũng xong rồi.Đào Lam cứu được mạng cô ta, cô ta làm thế nào để báo đáp hắn?Bất quá điều kiện tiên quyết, là bọn hắn có thể đi ra ngoài.Trái tim nóng bỏng của Diệp Lị đột nhiên nguội lạnh, ngẩng đầu nhìn qua đỉnh động: "Thầy nói, chúng ta có thể đi ra ngoài không?"Chiếc bẫy này được thiết kế dựa trên địa hình tự nhiên. Miệng nhỏ và bụng to, sâu bốn hoặc năm mét, hai người họ đứng chồng lên nhau cũng không thể với tới miệng, muốn trèo lên cũng không có cửa, bọn hắn giống như đang ở trong một cái bình, hai bên vách tường căn bản không cách nào mượn lực.Nếu như không ra được, không chết rét cũng chết đói."Yên tâm, ở đây cách thôn không xa, thôn dân nhất định sẽ tới cứu chúng ta." Đào Lam nói.Hắn nói một cách chắc chắc, giọng cũng bình tĩnh.Diệp Lị lập tức bội phục mà nhìn hắn, lúc này còn không nóng nảy sợ hãi. Thật lợi hại!Có hắn ở đây, hắn không sợ, Diệp Lị hình như cũng chẳng sợ hãi nữa.Hai người vậy mà bắt đầu trò chuyện..., cái gì cũng nói, Diệp Lị gần như đã kể cho hắn nghe về tất cả kinh nghiệm sống của chính mình.Cũng may cô ta còn một chút lý trí, chỉ nói về những mâu thuẫn và những vấn đề vụn vặt giữa những người thân ở nhà, và không đề cập đến chức vụ của họ hàng.Cũng không bại lộ Hoa Chiêu.Bởi vì cô ta còn nhớ rõ chính mình trước kia đã nói Hoa Chiêu là giáo viên Anh ngữ.Cũng không nói những chuyện mất mặt mà Diệp Hưng cùng Diệp Đan làm.Đào Lam luôn mỉm cười nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Mà ngay cả sắc trời dần tối, Diệp Lị cũng không phát hiện, tiếp tục nói.Thẳng đến khi bên ngoài vang lên tiếng gọi của thôn dân, Diệp Lị mới giật mình, lớn tiếng đáp lại.Tiếng hét bên ngoài dừng lại, sau đó một tiếng người tiếp cận vị trí của bọn hắn."Ở chỗ này! Đã tìm được!" Đỉnh động có người hô.Diệp Lị hưng phấn mà nhảy dựng lên, la to: "Thầy! Chúng ta được cứu rồi!"Không có người đáp lại cô ta.Diệp Lị cả kinh, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện toàn thân Đào Lam nóng hổi, người đã hôn mê."Ah! ! Thầy Đào! !" Cô ta sợ hãi kêu lên: "Nhanh! Nhanh! Nhanh mang chúng tôi đi tìm chị dâu của tôi!"Lúc người được mang đến trước mặt Hoa Chiêu, Hoa Chiêu có chút không tin mà chọc chọc Đào Lam.Không có bất kỳ phản ứng nào.Thân thể xác thực nóng hổi, sắc mặt cũng trắng bệch.Khi trưởng thôn cởi áo đệm bông ra, ông ta phát hiện toàn bộ áo bông đã đẫm máu.Hắn bị lật qua, một nửa gai gỗ cắm ở trên lưng, máu tươi vẫn còn ồ ồ chảy ra.Hoa Chiêu nhếch miệng, thật sự bị thương."Ah!" Diệp Lị thoáng cái ngã ngồi dưới đất, một giây sau liền bổ nhào vào trên người hắn khóc lớn, vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu: "Chị dâu hai xin hãy cứu hắn! Van cầu chị cứu hắn! Về sau chị muốn em làm gì em đều làm! Tất cả đều nghe theo chị!"Hoa Chiêu nhìn gai gỗ dày ba ngón tay lắc đầu, cô nghi ngờ là gai gỗ đã chọc vào nội tạng hoặc động mạch của hắn, nếu không làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy.Người này, không biết là vận khí không tốt, hay là ngoan độc."Chị không phải bác sỹ, không biết chữa ngoại thương, sợ là không được." Hoa Chiêu nói."Chị làm được chị làm được! Chị chắc chắn được đấy! Chị dâu hai, em cầu xin chị hãy cứu hắn! Hắn cũng là vì cứu em mới biến thành cái dạng này đấy! Nếu hắn chết rồi, em cũng không sống nổi nữa!" Diệp Lị khóc hô.Người vây xem lập tức ghé mắt nhìn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận