Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1026 - Chọn Giáo Viên.



Chương 1026 - Chọn Giáo Viên.



Chương 1026: Chọn Giáo Viên.Hứa Khiết mất ký ức, hiện tại còn không biết là tạm thời hay là mãi mãi đấy.Cô ta ngơ ngác cũng chỉ vì vừa mới bị thương, phản ứng có chút chậm, Hoa Chiêu nghe cô ta nói chuyện, không giống như trí lực bị hao tổn.Như vậy cô an tâm, cũng sẽ không cho cô ta thứ tốt giúp cô ta khôi phục.Kẻ ngu này hoàn toàn là bị người ta lợi dụng, không biết đã cùng người khác đạt thành hiệp nghị gì, còn tưởng rằng náo trận này có thể gả cho Diệp Danh.Nhưng cô ta không biết, mục đích của đối phương có lẽ là mạng Diệp Danh.Không, có thể cô ta biết, nhưng cô ta muốn đánh cuộc một lần, thắng cô ta có thể gả cho Diệp Danh, thua Diệp Danh chết, cô ta nhiều lắm là mất đi chút thanh danh.Cô ta không quan tâm đến thanh danh.Loại người này, không đáng để Hoa Chiêu đồng tình, cho nên, cho bình thuốc giả trấn an Tôn Hiểu Quyên một chút là được.Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy chủ ý này không tệ, về sau ai lại đến muốn rượu thuốc, cô sẽ xem tình huống, không được thì cho bình giả, như vậy thanh danh của rượu thuốc Diệp gia sẽ đi xuống, cũng sẽ không càng truyền càng quá tà dị.Càng nghĩ càng cảm thấy không tệ, trở về cứ như vậy mà làm!"Cô ta sao rồi?" Hoa Chiêu về đến nhà, Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư đều hỏi.Các cô cũng rất quan tâm đến tình huống của Hứa Khiết, không hi vọng cô ta chết.Nói cách khác, chuyện trước kia cô ta vu hãm Diệp Danh, nếu chết sẽ không có đối chứng, trên lưng Diệp Danh sẽ luôn cõng cái hiềm nghi này, cả đời nói không rõ."Còn sống, nhưng đoán chừng cũng không thể trả lại trong sạch cho anh cả rồi, cô ta mất ký ức." Hoa Chiêu nói ra.Hơn nữa Hứa Khiết là bị tổn thương vật lý làm cho mất trí nhớ, không phải do kích thích tinh thần, và khả năng hồi phục là rất nhỏ.Miêu Lan Chi lập tức thở dài, rồi lại không có biện pháp, bà cũng không thể đem Hứa Khiết túm tới đánh một trận, để cho cô ta khôi phục trí nhớ."Không có việc gì, chút sóng gió này chẳng là gì cả, anh cả sẽ xử lý được đấy." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa Hứa Khiết không mở miệng được, còn Sử Đán ở đây, để cho hắn nói cũng giống nhau.""Chỉ có thể như thế." Miêu Lan Chi nói."Anh cả hôm nay đã gọi điện thoại tới chưa? Bên kia thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thư lắc đầu: "Chưa thấy."Hoa Chiêu gật gật đầu, không hỏi nữa, cô hoàn toàn không lo lắng bên kia.Cô trở về phòng thay quần áo, ôm tiểu Thận bắt đầu chơi đùa, thấy tiểu Thận hé miệng tươi cười, Hoa Chiêu liền cảm thấy mọi phiền não đều tan biết.Bên ngoài lại đột nhiên có chút náo nhiệt.Mấy đứa nhỏ nhà Diệp Đan và Diệp Anh đồng thời phát ra âm thanh “ai nha” thật dài.Hoa Chiêu nhìn ra bên ngoài, phát hiện Đường Phương Hà vậy mà mang theo mấy người đến thăm rồi.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, sau khi trở về còn không thấy bà ấy.Trẻ con hai nhà Diệp Đan cùng Diệp Anh trông thấy giáo viên liền sầu muộn.Diệp Anh ở một bên giáo huấn: "Học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến bộ, tương lai mới có thể vì tổ quốc mà cống hiến! Các con hiện tại có thái độ gì vậy?"Làm sao những đứa trẻ bảy tám tuổi có thể hiểu được điều này, và vẻ mặt của chúng càng buồn hơn.Vân Phi cùng Thúy Vi đứng ở một bên cười trộm.Đánh qua một trận, bọn chúng còn chưa làm lành hẳn, thấy đối phương "Không may" tự nhiên vui vẻ.Hoa Chiêu trông thấy càng vui vẻ hơn, trong nhà nhiều thêm mấy nhỏ nhà khác cũng không tệ, biểu lộ của Vân Phi cùng Thúy Vi vừa sinh động lại thú vị, tràn ngập ngây thơ, như một đứa nhỏ rồi.Bằng không thì mỗi ngày cùng cô ở một chỗ, mấy đứa nhỏ thiếu chút nữa đã bị cô nuôi thành người lớn, như vậy cũng không tốt.Sau vài năm nữa bọn nhỏ cũng trở thành người lớn rồi, lúc nhỏ chỉ có mấy năm này, bây giờ vẫn nên làm trẻ con thật vui vẻ ah.Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ đi ra ngoài gặp Đường Phương Hà mang mấy người giáo viên đi vào.Nữ có nam có, trẻ có già có.Hoa Chiêu nhìn như tùy ý cùng bọn họ nói chuyện, cuối cùng giữ lại hai giáo viên một nam một nữ trẻ tuổi.Cũng không tính là quá trẻ, đều đã đến 30.Nghe thấy người được lưu lại là mình, hai người đều rất ngoài ý muốn.Bọn hắn còn cho là mình cũng phải đi đấy, dù sao bọn họ đến đây cùng mấy vị khác, đều là danh nhân, lão đại trong giới giáo dục.Loại người này bình thường không thể mời, hiện tại vội tới để dạy dỗ cho đời sau của Diệp gia, đều là xem mặt mũi Diệp Chấn Quốc.Kết quả còn không được chọn trúng.Mấy người lão đại đức cao vọng trọng mặc dù không nói chuyện, nhưng biểu lộ đã không tốt rồi.Hoa Chiêu mỉm cười, thái độ khiêm cung nói: "Chỉ là dạy cho mấy đứa nhỏ biết viết chữ, học số, cũng không phải muốn từ nhỏ như vậy đã đem bọn chúng bồi dưỡng thành trụ cột của quốc gia, cho nên không dám làm phiền mấy vị tiên sinh. Các tiên sinh đều có đại tài, có lẽ nên dùng ở những nơi quan trọng, cần thiết hơn."Bọn hắn lưu lại, cũng có thể đem mấy đứa nhỏ bồi dưỡng thành trụ cột của quốc gia. Nghe ra ý tứ này, biểu cảm của mấy người mới tốt hơn, hài lòng nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu còn gọi người chuẩn bị mấy giỏ hoa quả, bồ đào, táo, dâu tây, một người một giỏ."Đều là trái cây trong sân nhà mình, các vị tiên sinh ngàn vạn lần đừng ghét bỏ!" Hoa Chiêu chân thành nói.Mấy người càng thêm hài lòng.Bọn hắn đương nhiên không chê, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm cũng đã thử qua rồi, hương vị cực kỳ tốt.Hơn nữa xác thực cũng là trong nhà trồng được, không tính là thu lễ gì.Lúc mấy người được tiễn ra ngoài, vẻ mặt đã tươi cười rồi.Hoa Chiêu lúc này mới xoa xoa mồ hôi trên trán, liếc Đường Phương Hà nói: "Sao thím lại mời mọi người đến một lần? Lưu lại ai, không giữ ai, đều đắc tội với người ta."Hai người được Hoa Chiêu giữ lại lúc mới nghe thấy trên mặt cũng không có bao nhiêu vui vẻ.Về sau thấy những người khác không tức giận, lúc này mới dám cười.Hiện tại đang đứng bên cạnh Hoa Chiêu, nghe cô nói như vậy, cũng có chút xấu hổ, bất quá cũng ngoài ý muốn cảm thấy Hoa Chiêu thông thấu.Bọn hắn vừa rồi xác thực không vui.Bọn hắn trở thành công cụ đánh mặt người khác!Đối phương lại là những lão đại trong ngành, quay đầu lại nói mình một câu, bọn hắn sẽ chịu không được.Cũng may Hoa Chiêu cơ trí đền bù rồi.Đường Phương Hà nhưng lại không sợ Hoa Chiêu trừng, bà cười cười nói: "Làm như thím mời từng người đến, cháu sẽ không đắc tội với người ta vậy, như vậy ngược lại sẽ lần lượt đắc tội, không bằng đem người tụ lại cùng một chỗ, dỗ một lần cho tốt, thím tin cháu sẽ làm được, xem, cháu quả nhiên có thể ~ ""Thôi đi!" Hoa Chiêu cười nói: "Loại chuyện đắc tội với người như vậy, về sau thím tự làm đi, ngàn vạn lần đừng tìm cháu.""Được." Đường Phương Hà cười cười.Hai người trò chuyện xong, Hoa Chiêu lại mời hai người giáo viên đi vào.Lần này thái độ thoải mái hơn nhiều so với lúc cung kính mấy bị lão đại vừa rồi."Nguyên nhân tôi chọn hai người khả năng hai người cũng đã nhìn ra, bọn họ thân phận quá cao, danh khí lớn, tính tình cũng lớn, một câu nói không tốt, sẽ không vui.”"Hơn nữa bọn họ cũng lớn tuổi rồi, cùng bọn nhỏ giao tiếo..., chính giữa không biết có bao nhiêu khoảng cách, căn bản không thể hiểu được nhau. Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, sẽ hoàn toàn phản tác dụng.""Đương nhiên tuổi của hai người cũng không nhỏ, nhưng tôi hi vọng hai người có thể tận lực. . . . Hòa ái dễ gần."Muốn những thứ khác, đoán chừng có chút khó.Dù sao bây giờ là thời đại của tư tưởng "Danh sư xuất cao đồ", "Nghiêm sư ra cao đồ", cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có vị giáo viên nào cười đùa tí tửng có thể dạy ra học trò tốt đấy.Cô chọn hai người này, cũng vì phát hiện biểu lộ của hai người này không quá nghiêm khắc, có chút hòa ái dễ gần.Cô không hi vọng con của cô, con cháu của Diệp gia, từ nhỏ đã sống trong nơm nớp lo sợ.Hai người giáo viên này cũng là người thông thấu, biết Hoa Chiêu muốn cái gì.Không thể đánh, không thể mắng, cùng chơi.Hoa Chiêu gật đầu, chính là ý tứ này.Cô có một câu nói rất thật tình, cô thật sự không trông cậy vào việc mời giáo viên về trong nhà này đem tất cả bọn nhỏ đều bồi dưỡng thành tài.Có được hay không cũng không phải do ngữ văn, toán học quyết định đấy.Tương lai còn dài, xem bọn nhỏ làm được chuyện gì, mới có thể kết luận.Bằng không thì ai biết người nào đó trong tương lai có thể đi lệch đường?Ánh mắt Hoa Chiêu nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm vào mỗi đứa trẻ trong sân, kể cả con của cô.Bất luận đứa nào cũng có thể đi sai đường, nhưng con của cô tuyệt đối không thể!"Sao lại nghiêm khắc như vậy? Bọn chúng phạm sai lầm rồi hả?" Diệp Danh từ bên ngoài đi tới, tò mò hỏi.Hiếm khi nhìn thấy Hoa Chiêu dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn nhỏ."Bọn chúng nhảy lên mái nhà lật ngói rồi hả?" Anh nhìn xung quanh hỏi."Có chút chuyện như vậy, lát nữa tìm công nhân sửa chữa tốt là được." Diệp Danh nhanh chóng quay đầu nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhỏ: "Có bị thương không vậy? Không từ trên rơi xuống chứ? Về sau không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy!"Hoa Chiêu. . . . .Anh cả hình như càng ngày càng cưng chiều bọn nhóc rồi, thật là, càng khích lệ càng bắn ngược đây này?"Hứa Khiết không chết, Sử Đán như thế nào rồi? Được thả ra sao?" Hoa Chiêu đột nhiên có chút hối hận, Hứa Khiết bị thương không nặng, cái đuôi của Sử Đán lại vểnh lên rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận