Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 264 - Đây Là Cố Ý.



Chương 264 - Đây Là Cố Ý.



Chương 264: Đây Là Cố Ý."Ông nội, cháu vẫn thấy không yên lòng, cháu muốn đi ra ngoài tìm xem!" Hoa Chiêu đứng lên đi vào nhà tìm đèn pin.Bụi cỏ lau ở bờ sông rất rộng và sum xuê, vị trí của Tiểu Cần vị lại dựa vào bờ sông, cô không ra, người khác cũng sẽ không tìm được con bé. Cho nên cô phải đi.Hoa Cường đã biết rõ sẽ như vậy, đứa nhỏ này rất tốt bụng."Ông với cháu cùng đi." Ông từ trong nồi lấy ra hai cái bánh bao, nhét vào trong tay Hoa Chiêu một cái: "Vừa đi vừa ăn, đói bụng không còn khí lực, làm sao tìm được người?"Hoa Chiêu mặc dù không có tâm trạng ăn uống, nhưng biết ông nội nói đúng, lúc trước cô có chút đói bụng, bây giờ bị kích thích mà không cảm thấy gì rồi, nhưng cô biết rõ chính mình cần năng lượng.Hoa Chiêu nhận lấy bánh bao, từng miếng từng miếng ăn nhanh chóng.Hoa Cường cũng cầm đèn pin, đi phía trước cô.Hoa Chiêu mặc dù rất lo lắng, nhưng cô không đi xe đạp, cô cũng không thể đạp xe nữa, đường đất ở nông thôn quá gồ ghề.Cả hai vội vã đến bờ sông của tổ sản xuất bên cạnh sau 20 phút.Mọi người không biết làm sao để an ủi khi thấy cô đến. Tình hình không tốt lắm nếu lâu như vậy mà vẫn không tìm được. Mặc dù không có manh mối bên sông, nhưng tất cả đều đoán rằng có lẽ phân nửa là đã rơi xuống sông.Con sông này, bất kể mùa đông và mùa hè, năm nào cũng có người chết, bản chất rất hung ác.Hoa Chiêu không quan tâm, giả vờ vội vàng tìm kiếm xung quanh, cô đi vào đám lau sậy. Một lúc sau, tay và mặt đã bị lá sậy cắt ra mấy đường.Nhìn vào ai cũng thấy khó chịu, chị em cùng cha khác mẹ mới gặp có mấy tháng mà tình cảm đã bền chặt như vậy, thật là cô gái tốt bụng.Họ cũng học Hoa Chiêu, và đi vào đám lau sậy. Có thể đứa trẻ bị lạc khi bước vào đám lau sậy.Với một bãi sậy rộng như vậy, thật sự rất khó để một đứa trẻ không biết gì có thể thoát ra được.Hoa Chiêu chiếu đèn pin chuẩn xác mà soi sáng Tiểu Cần.Người bên cạnh lập tức ai nha một tiếng: "Đã tìm được! ~ "Người ở bốn phương tám hướng đều chạy tới, phát hiện Tiểu Cần đang hôn mê bất tỉnh, máu chảy đầy đầu.Người đàn ông di chuyển rất nhanh, và khi Hoa Chiêu lảo đảo tiến lại gần, anh ta đã bế Tiểu Cần lên rồi.Không thể ngâm mình trong nước lạnh.Hoa Chiêu run rẩy sờ sờ Tiểu Cần, còn thở.Cô thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một lọ chất lỏng màu xanh nhạt, đổ vào miệng Tiểu Tần.Lúc đầu không rót vào được, lắc lắc mấy cái sau đó lại đổ vào.Tiểu Cần hừ một tiếng, mặc dù không tỉnh lại, nhưng Hoa Chiêu có thể cảm giác được, cô bé không chết được rồi.Cô lại móc ra một cái bình nhỏ, tiếp tục rót.Rót xong một lọ này, trên người Tiểu Cần mới bắt đầu ấm lên. Run rẩy mở mắt ra, liếc thấy chị gái, liền khóc rồi."Chị, đau quá." Cô bé thanh âm khàn khàn mà khóc ròng nói.Trái tim Hoa Chiêu như bị xoắn lại.Người lớn bị bao nhiêu tội cũng không có việc gì, trẻ nhỏ bị tội nhìn đáng thương không chịu được.Xa xa Trương Quế Lan chạy vội tới, ôm lấy Tiểu Cần rồi khóc."Nhanh trước đừng khóc, lên bờ lại khóc." Người chung quanh khuyên nhủ.Chân của mọi người đều bị ngâm trong nước đá, sắp đông lạnh chết rồi. Còn có Hoa Chiêu, đây là phụ nữ có thai, không thể chịu tội này, sẽ sinh bệnh!"Ai ai!" Trương Quế Lan một bên khóc một bên cười, ôm Tiểu Cần đi lên bờ.Tất cả mọi người vây quanh các cô, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười nhẹ nhõm, có mấy người hốc mắt cũng nóng lên.Mất đi mà tìm được lại chính là vui vẻ như vậy.Hoa Chiêu còn có chính sự muốn làm, cô lớn tiếng hỏi: "Tiểu Cần, sao em chạy đến bên trong bụi cỏ lau?""Có người giật dây buộc tóc của em, em đuổi theo, liền đuổi tới chỗ này rồi." Tiểu Cần nhỏ giọng nói.Hoa Chiêu tròng mắt hơi híp: "Là người lớn hay là trẻ con? Khoảng mấy tuổi?""Là một anh trai, chắc bằng tuổi anh hai, hay là bạn học cùng lớp của anh ấy." Tiểu Cần nói ra."Bạn học của Đại Vĩ, cũng đến 10 tuổi rồi, lại là con trai, hắn chạy sao em có thể đuổi theo? Còn một đường đuổi tới bụi cỏ lau?"Tại đây tuy gần trường học bên cạnh, nhưng cách chỗ này ít nhất cũng 2 dặm. Mà ở sâu bên trong cách trường học cũng gần 4 dặm, cũng không gần.Tiểu Cần rút thút tha thút thít đáp nói: "Anh trai nhỏ chạy trốn rất chậm, thấy em đuổi không kịp sẽ chờ em, em vẫn luôn đuổi theo." Dây cột tóc kia là chị gái từ thủ đô mang về cho cô bé đấy, toàn bộ trường học chỉ có mình cô bé có, lại đặc biệt yêu thích, không thể mất được.Đám đông đã bình tĩnh trở lại và mọi người đang lắng nghe với đôi tai dựng lên. Mấy lời này bọn họ cũng đã nghe được rồi, đây không phải là nghịch ngợm giữa bọn trẻ, là cố ý, là cố ý dẫn con bé xuống sông sao?!Ai? Thật là đáng sợ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận